Hoàng Xuân Sơn | c U Ộ c t Ự x Ử ê M đ Ề m

Tôi biết em mắc vào lưới
khi kim đứng chiều
những hạt thơ đông đặc
cơn nồm tình liêu xiêu

Đến và đi
chưa bao giờ cùng nghĩa
người làm thơ dọ ý
trên chuỗi về không không

Những bài thơ màu trắng
dấu hỏi. và chấm than
một thời tôi cầm phấn
viết thơ lên bảng đời
chênh vênh hồn ký tự

Rừng và mạng nhện
lũ đền đài xa hoa
em bền tâm trang điểm
con mắt nắng nhập nhòa

Làm sao em thấy được
rừng chiều đã nghiêng sao
đồi chiều đã nghiêng vai

Có khi nào quay lại
đi tìm một vết thơ
mơ hồ như sóng vỗ
mênh mang giữa bụi bờ

9.9.20