Phan Nhiên Hạo | Đêm

Quán rượu gần sáng ngọn đèn màu đỏ,
những ly thủy tinh đầy máu.
Chủ quán thì thầm với người bồi rượu
âm mưu giết chuột trong khi con chuột chạy quanh chân ghế
như xe đồ chơi điều khiển từ xa bởi một đứa trẻ lên ba.
Thỉnh thoảng con chuột dừng lại quan sát
thế giới những kẻ mụ mị vì rượu, thiếu ngủ.
Nó có đôi mắt tinh ranh và hơi buồn rầu
của một lãnh tụ chính trị mị dân.

Tôi nói với người bồi rượu giấc mơ du hành.
Anh ta mỉm cười ngụ ý,
“Những cuộc du hành của mày chỉ là những cuộc đào tẩu
ra khỏi những nơi mày không thuộc về.”
Anh ta chưa từng ra khỏi nơi đây,
thành phố mười lăm ngàn dân, những cánh đồng bắp,
nằm cạnh đường ray xe lửa nối Thái Bình Dương với Đại Tây Dương.
Anh ta xăm một chữ Tàu trên cổ tay trái
như để đánh dấu chỗ cắt động mạch lúc cần.
Anh ta nhờ tôi xác minh có phải chữ 神 nghĩa là Thượng Đế.
Tôi nói nhiều năm trước đây tôi yêu một cô đến từ Trung Hoa
nhưng nàng bỏ đi vì tôi đã không chịu học chữ Tàu.
Chữ này nhìn bí hiểm như định mệnh.

Khi quán đóng cửa, máu được rửa sạch dưới vòi nước ấm,
người bồi lau tay sau cuộc giải phẫu
những kẻ đã tự mình đánh thuốc mê.
Tôi bước ra ngoài, ngày được đánh thức
bởi một tiếng súng cuối cùng của đêm.
Một người ngã xuống như tàn thuốc lá ai đó
vứt mạnh xuống đường. Máu văng tung tóe như lửa.

07.2020

 

Photo, Phan Nhiên Hạo