Ngắm tranh
bày chiếc chiếu rách lên trang giấy
ngày cùn trong đáy ly
liếm giọt thở cuối cùng của câu thơ cháy nám trong tù
ngày chưa nói hết những trối trăn rụng xám
ta đi từ mái tranh buồn rồi về thu lu trong ngôi mộ cũ
ngồi nhai từng chiếc nấm tràm
nghe đắng đót phiến môi lịch sử
nghe rát cửa mình em chiều máu chảy
những cánh chuồn bay lên
ngơ ngác hoàng hôn sặc mùi hôi nách
ngõ cụt cựa quậy quan tài lăn bánh
hô lên
tiếng hét không rõ có phải là tiếng người
trong đám đông ma quỷ
những bàn tay bóp cổ
những nanh vuốt hút mòn sự sống
trơ quơ trớt quớt tháng ngày
ta thắp nén nhang cúi lạy đất nước mình
dòng sông mờ lũ
**
Buổi sáng những hạt mưa đen
câu chuyện lòng
như cánh hoa rã nát
thời gian cho chúng ta những phút giây tức tưởi
em hãy cắn nát vai anh
một lần nữa
hãy cấu cào
để biết những giọt máu cuối cùng còn chảy
anh ngậm tiếng chim bi ai vào tận đáy lòng
hãy giữ một chút hơi cho ấm linh hồn
tiếng thở sẽ làm sủi bọt vũng máu này
cứ để con thuyền ăn dần mặt biển
sóng sẽ đóng băng sau đó
những giọt mưa rất đen
ngã gục
trên da thịt này
ngày kiệt quệ khi em không gọi được tên anh
và nụ cười biết tự chôn mình trong khắc khoải
**
Nơi ấy mặt trời ló lên
nàng cúi xuống nhặt lấy chiếc xác thối của mình
một lần nữa
nàng cúi xuống nhặt lấy chiếc xác thối của mình
như điếu thuốc rã trên bãi cát mùa đông
nàng đã cất giấu thật khéo léo trong trái tim mình
và nàng khóc
những chiếc vỏ ốc biến thành những giọt máu đỏ khi nước mắt nàng chạm vào
xung quanh nàng
từng đợt sóng máu gầm gào dữ dội
nàng đã bỏ lại trên sườn đồi hai núm vú của mình
mặt trời mọc lên từ đó
nàng thấy lửa đang bốc cháy
những con chữ thét gào
nàng quỳ xuống
đặt bàn tay vào khe ấm
máu róc rách những nốt nhạc chiêu hồn
những đốt xương chuyển mình
bốc cháy