Nguyên Yên | Cơn sốt #19

Minh họa, Đinh Trường Chinh

nửa khuya, lúc hai giờ rưỡi đêm
mọi tiếng động ngủ say
cơn sốt thức dậy
rủ theo những lưu lượng kỳ lạ

trong bóng tối căn phòng, tôi nằm nghe
tiếng cháy hừng hực của ngọn lửa vô hình bốc lên
tôi càng ra sức dập tắt
nó càng bùng phát

trong cơn mê
tôi nghe ngọn gió thổi qua
mang theo lời anh nói thương em
thấy mình ấp úng

thân thể nằm im bất động
tôi nghe tiếng mưa
đã từ lâu rồi không chảy qua
những vùng miền cơ thể

cơn nhói từng hồi đưa tôi về
Sài Gòn những ngày đầu thập niên tám mươi
nơi đàn ông bị bứt ra khỏi nhà, khỏi vợ con
thành phố đầy đàn bà và trẻ em lao phổi

những đêm không ngủ
thao láo nằm canh chừng con chuột ra vô
trên thành giường bệnh viện
chợp mắt thấy người ta khiêng xác
chị nằm kế bên ra khỏi phòng
nhớ chị tên Lan và nhớ bàn chân chị tím bầm
thò ra từ biệt

Sài Gòn những ngày bụng đói không sách vở
cả bọn ngồi im trong căn nhà cúp điện nghe đọc
Người Cầm Quyền Khôi Phục Uy Quyền*
từ trí nhớ người thầy mới được “khoan hồng” thả về
bị đánh liệt nửa người, đầu không khuất phục

đêm chập chờn những chiếc bóng
trằn trọc khô queo trong cổ họng ký ức
tôi thấy mình lênh đênh trên tàu
chờ từng cơn sóng mặn tát muối vào mặt
ói ra ruột gan, tim còn hy vọng

đêm mùa hè rần rần cơn sốt “Tôi không thể thở”**
nghe nhịp đập thình thịch của trái tim
và tiếng nứt thịt da
và dòng sông
như vòng tay anh mở ra
ôm tôi vào mê sảng


*Những Người Khốn Cùng – Victor Hugo

**Câu nói của George Floyde khi bị người cảnh sát đè đầu gối lên cổ đến chết, khẩu hiệu của những cuộc biểu tình mùa hè 2020