Năm 1980 – để tưởng nhớ lại những người đã rời bỏ
cái quá khứ mà họ từng yêu mến
1
cành hồng tôi dâm sau nhà
đã nảy lên một cái chồi tối hôm qua
tôi vội rào lại, bằng tám thanh tre nhỏ
trước khi con mèo có ý định xơi tái nó
thật kì lạ, ba tháng sau
từ cái chồi hôm nào, mọc thêm ba cái chồi khác
mỗi cái nở ra hai bông hoa
đáng ghét thay, chúng bỗng đồng loạt tru tréo lên
với người sinh ra mình
khi tôi mua chiếc lọ cắm hoa về
và cầm cây kéo ra sau nhà, hóng gió
2
sau khi chiếc lọ hoa được cắm trên bàn
năm bông hồng của tôi đã bớt tru tréo lại
chúng mệt mỏi và nằm im
như những con chim ẩn mình trên cây
đợi gã thợ săn nổ súng
đầy thương hại, tôi an ủi
rằng nước có thể làm chúng mọc rễ ra
và sống như một cái cây bé bỏng
rồi điều gì đến cũng đến
khi những cánh hoa cuối cùng rơi trên bàn
hai cành hồng khỏe nhất vẫn cố gồng sức lên
hút cạn thứ nước sau bảy ngày không ai ngửi nổi
3
một cành hồng trên tay vẫn còn thoi thóp
khi tôi định vứt vào sọt rác
ai đó đã đặt vào đấy bốn cây bông vạn thọ
cả chiếc bình vỡ, nước chảy ra ngoài
nên cành hồng của tôi có vẻ hoảng sợ
khi nghĩ đến việc nằm cạnh đám bông vạn thọ kia
rồi một đêm kinh hoàng để nó nhìn thấy lũ chuột
cùng đàn kiến nhỏ bò quanh mình
rất lâu, trước khi mặt trời lên
tôi đã kịp nhìn thấy cái rễ con nhô ra
khi quay mặt đi, phía dưới cành hồng
đủ để nó rên rỉ, hút chất dinh dưỡng của bốn cây vạn thọ xấu số
cho đến khi tôi xuất hiện, và biến nó thành kẻ xấu số thứ hai
4
“các ngươi sẽ chết, cành hồng của ta”
tôi không thể giấu chúng nữa
khi cắm thêm lọ hoa thứ hai
rằng đứt lìa khỏi thân cây
chúng sẽ chết, từ từ và đau đớn
nên năm cành hồng mới này
hai cây hèn nhát đã chết từ hôm qua
lá chúng khô đi nhanh chóng
nên tôi buộc phải lấy chúng ra ngoài
nhường chỗ cho ba gã béo còn lại
đang ra sức hút nước không ngừng
cho đến khi chiếc bình khô cạn
bị một cơn gió bên cửa sổ, xô ngang
rơi xuống đất trong đôi mắt ngỡ ngàng
của những kẻ không biết mình là ai, kêu cứu
5
“Bá Thụ Đàm, Bá Thụ Đàm”
trời đất, ai đó đã cho chúng biết tên tôi
nên những cái miệng nhỏ xíu lại tru tréo không ngừng
chúng chửi sáng, chửi ngày, chửi đêm
hễ gặp mặt tôi là chúng chửi
song những cành hồng yếu hèn ấy lại im bặt
khi tôi dọa nhổ cả cây để cắm vào cái lọ trước nhà
rồi nhìn chúng thét gào cho đến chết
Ôi những cành hồng đáng thương
lại mở to đôi mắt ngoan hiền nhìn tôi
để được yên ổn thêm vài ngày nữa
rồi ca thán về đêm khi tôi đã ngủ
giá mà có ai đó bảo vệ chúng
trước khi vợ tôi mua thêm một cái lọ hoa ở chợ về
và cầm cây kéo ra sau nhà, hóng gió
6
Giờ là lúc phải rõ ràng
Để người sống, kẻ chết được yên giấc
Khi tôi vô tình đánh rơi con dao dưới gò đất, ngay sát cành hồng
“Tên sát nhân”. Chúng đồng loạt lao lên chỉ trích
Như một gã say đang rơi xuống vực
Bỗng gọi tên đứa con gái bé bỏng ở nhà
Tôi đã cố giải thích trong vô vọng
Và hơn một tháng nay, không cắm hoa lần nào
Nhưng đó chẳng là gì, so với việc đánh rơi con dao kia
Rằng tội ác, lúc nào cũng được che đậy kín đáo
7
Bẵng đi một thời gian, khi cả hai không còn đối thoại với nhau
Sự gượng gạo là điều không sao tránh khỏi
Nên trong lần cắm hoa mới này, chẳng ai nói với ai lời nào
Chỉ có thể là một nhát kéo bén ngọt
Trong buổi sáng đầy sương, rồi nhấc bỗng cành hồng của tôi lên
Cúi sầm mặt đi,
trước thân thể trần truồng của nó
Như gã đàn ông khát tình lâu ngày, vồ lấy cô gái, cắn vào ngực cô ta
Rồi tuột hẳn chiếc quần xuống dưới, đung đưa thân người
Trước khi tự hào với dấu răng của gã
8
Cái chết của cô gái trước nhà
Khiến cành hồng của tôi hoảng sợ
Khi tôi kể về gương mặt trắng bệch, hai con mắt lộ ra ngoài
Hẳn nó đã rùng mình
Bởi những chiếc lá đung đưa, trong bóng đêm không gợn gió
Tôi tiếp tục đến đôi tay gãy, máu đen từ cổ họng cô
Sau đó đi vào nhà, để mặc cành hồng một mình
Với tiếng nhạc đám ma & những cơn suy tưởng
9
Chàng trai & cô gái
họ bước rất chậm, rất nhẹ nếu tôi không nói là một con mèo
tôi nghĩ hai con mèo đang cạ chân trước vào nhau
con khỏe hơn đè con nhỏ xuống dưới, trên một miếng bạt
thật nhẹ nhàng nó kéo hai chân con kia lên
rồi xơi vào giữa háng – nhẹ thôi
bởi con kia không đau & hẳn nó đã rùng mình
nhưng không phải do tiếng nhạc đám ma
chúng không sợ
chúng quấn lấy, rất gần, quấn lấy & như một
chúng rú lên – cả đêm
chúng làm cành hồng của tôi sung sướng
10
Sự run rẫy của một giọt sương
khi nắng sắp sửa lên
bầu trời hẳn sẽ có gió
những chiếc lá đã thức dậy
khi tôi nhìn thấy dải cầu vồng nhỏ
bên trong giọt sương kia
& nó đã rơi, rất nhanh
bởi cái cách vỡ toang ra
khi chạm vào mặt đất
vĩnh biệt mọi ánh nhìn
như lúc em ôm chặt & hôn anh
trên những chuyến tàu đêm
thật lặng lẽ, cô đơn
chạy về nơi súng nổ