Thái Hạo | Mộng du. Thiên đường dưới đáy ao

Mộng du

Trong cơn mưa trưa hè
tôi nằm giữa chiếc chòi tranh không có vách
Cố ngủ
Để mơ về những hạt bắp nảy mầm còn dang dở trong giấc mộng đêm qua
Những hạt bắp như những chiếc răng cửa
Vỡ đất
đâm thủng ánh mặt trời
đứng múa trong mưa trong gió rồi trổ cờ như lau trắng dưới chân cỏ dại

Những hạt bắp như những chiếc răng ngày xưa lung lay mà bố tôi giật văng ra khỏi chân răng tôi
Và ném lên mái nhà
Ném xuống gầm giường
Gọi chuột
Rúc rích
Những chiếc răng mọc lên từ thịt đỏ chót
Mọc lên từ hư không
Trắng
như nụ lài

Những chiếc răng về đâu
Mắt bố giờ đã mờ
Những chiếc răng lung lay như lũy tre gió thổi
Bên miệng vực
Những móng tay móng chân và tóc
cả một đoạn ruột thừa của tôi
Chúng đã đi đâu?

Tôi đi đâu
Đôi mắt lang thang
Hai tai này đi hoang
Cỏ tranh sắc như lưỡi lam
Cắt những vết máu li ti trên ống chân
Như những nhị hoa màu đỏ mọc trên thân thể tôi

Tôi đến từ một nơi nào xa lắm
Giữa những linh hồn quờ quạng
Tôi theo một lối nhỏ đi ra
Và tôi gặp mẹ tôi
Nước mắt đầm đìa

Tôi ở đây giữa những tiếng búa đóng đinh trên gỗ
và tiếng sống dao gõ vào thân tre già
Tôi nghe tiếng rao của người mua chó
Và tiếng chó sủa
Cả những tiếng rên hư hử trong chiếc lồng sắt

Tôi băng qua cánh đồng cỏ tranh nở bông trắng xóa
Lá cỏ sắc cắt vào hai chân và hai bàn tay tôi
Cánh đồng mênh mông
Nên máu rướm đỏ cả tứ chi
Tôi lội tắt để về thung lũng
Ở đó có dòng suối trong vắt chảy trên đá cuội
Có vạt sim tím trái chín béo núc
Có những con mang vểnh tai nghe gió
Cô gái chạy như bay trên cỏ bàn chầu
Váy trắng vướng vào mây trắng
Tôi vục hai bàn tay vào nước suối
Tôi muốn được nằm ở đây
Và ngủ trên đám cỏ
suốt mùa hè này

Tôi tỉnh dậy
Ngoài trời nắng chang
Mưa đã hết từ bao giờ
Hai con chó nhỏ vẫn nằm ngủ
Giật mình trong mơ

Tây Lạc Viên

**

Thiên đường
                      dưới đáy ao

Một vì sao rụng vào bụi tre
lẫn với những con đom đóm trong bóng tối đen đặc
Tạo thành những lỗ thủng và vết rách lòng đêm
Những vết rách như vết dao mổ toang tử thi
Cuốc kêu rạc
Tìm nhau vỡ giọng
Chỉ thấy tiếng mình dội vào vách đêm
rát lồng ngực mùa hè

Vò đêm
hai bàn tay ngang dọc chỉ nhàu
Rịn sương trên da ếch ướt đẫm bóng tối
Phập phồng
Hấp hối
chiếc lá đêm nay lìa cành

Người vác xà beng đi dưới trăng mờ
Lưng gù
gánh cả hai bờ ngân hà
Họ đi đào mộ đêm để nhặt những chiếc xương về xây mộ Thiên đường
đỏ chói
cho những linh hồn không nơi trú ngụ

Những linh hồn đã từng chết cho những giấc mơ, những thề nguyền
Từng chết cho dòng sông, cho đồng lúa
Chết cho cây gạo đầu làng
Giờ lang thang
Đập cửa gọi mòn hư vô bên những cây cổ thụ chết khô
bên đồng làng nứt toác
bên những dòng sông khô như xác rắn lột

Những linh hồn bị phản bội ngồi ôm trán dưới trời đêm lặng ngắt
Những linh hồn nhìn nhau không nói một lời
Đêm sâu hút gió, họ nằm trên vỉa hè nhặt chiếc dép rách làm gối
Nghe kinh vọng từ ngôi chùa trong thành phố
Lời kinh tịnh độ lao đi trên mặt đường phố rỗ đá rồi tan ở một ngã tư nào

Người đào mồ đang nhặt những chiếc xương trắng, gói vào vải đỏ óng ánh
Trên vỉa hè đầy đá dăm
những linh hồn đã thiếp đi trong chiếc dép rách
Cuộn tròn như những bào thai

Cuốc gọi mặt trời
Rạc lá khô
Người gọi nhau
Lời ướt đẫm sương mù
Ngục tù
trăng sao rụng đầy đáy nước
lay bóng
rạn mặt ao
Vỡ trắng.

Tây Lạc Viên