Rỗi nghề
Tôi là tên rỗi nghề. Không phải từ thời Hùng Vương. Từ 30 ngàn năm trước. Nguệch ngoạc những con hươu lên vách đá. Như thể ở bên ngoài lịch sử và những định chế. Thực tế là đứng bên lề. Nhìn dòng người cuồn cuộn hôn mê. Thấy càn khôn trong tiếng chửi. Đụ mẹ mày tiêu rồi. Thấy con mồi trong dấu hỏi. Thấy xác thối trong dấu nặng. Thấy hận thù trong dấu sắc. Thấy kách mệnh trong dấu huyền. Thấy cơn điên trong dấu ngã. Thấy Thích Ca thượng thừa ba hoa. Giải thoát trong ồn ào huyên náo. Thấy biển Vũng Tàu trưa hôm qua bất động. Khi mặt trời chiếu thẳng. Vĩnh hằng là một nhát đâm. Của thanh gươm tia nắng. Biển chết trong long lanh. Hồn nước bốc hơi biển trơ đáy. Xương cốt là muối trắng. Chất mặn đắng con mắt. Kẻ khác thành cá khô. Da vàng khô cá nục. Da nâu khô cá khoai. Da đen khô cá nhám. Da trắng khô cá đuối. Chúa tể các kiểu văn minh là loài ruồi. Thiên đàng càng gay gắt. Địa ngục mới dậy mùi. Trần gian đương xung khắc. Tôi càng rỗi nghề hơn.
**
Nhà thơ
Nhà thơ là nhà thờ ngôn ngữ. Nhưng nhà thổ trong tưởng tượng. Không thể nhà thương thí. Mà nhà thương điên. Không thể chó cưng của nhà nước. Mà trổ nóc nhà ngục. Ác mộng với nhà mồ. Tỉnh dậy trong nhà cầu. Táo bón với nhà sư. Tiêu chảy với nhà bảo tàng kách mệnh. Khoái lạc trong nhà bếp. Xuất tinh trong nhà xác. Xuất chúng với nhà tôi. Đồi bại với nhà hàng xóm. Con bướm vàng trước nhà hoang. Con bò điên trong nhà quàn chính phủ. Buồn ngủ trước nhà vua. Ngổ ngáo với nhà nâng cao dân trí. Bạc mạng trước nhà giáo nhân dân. Ngất lịm vĩnh viễn với nhà trường xã hội chủ nghĩa.