Khi cha tôi chết
ngọn đèn cầy không kịp đến khóc thương,
những giọt nước mắt nóng bỏng.
Trong giấc ngủ tuổi thơ
tôi thấy bóng tối di chuyển
vào máu một người đang thở hơi cuối cùng,
những ý nghĩ bị viên đạn gạt ngã
như xóa một bàn cờ mệt mỏi của chiến tranh.
Rest in Peace – Hãy Yên Nghỉ –
đó không phải là lời khắc lên mộ cha tôi.
Đó là lời cha tôi cố gắng nói với tôi,
một đứa trẻ lúc đó đang ở cách xa ông vài trăm cây số
trong túi chỉ có một tấm ảnh gia đình
mang theo từ cuộc chạy loạn.
Khi cha tôi chết ông đang đi qua rừng
cố gắng thoát khỏi sự tuyệt vọng,
nhưng rừng đầy những ổ mai phục.
“Rất khó để thoát ra khỏi một trận mai phục,”
tôi nhớ có lần cha tôi nói.
Năm tháng qua đi, tôi vẫn còn đang viết
một tự điển của đêm,
mỗi từ là một ngôi sao
lấp lánh thứ ánh sáng đớn đau không giải thích được.
4.2020