Nguyễn Man Nhiên | Giữa trùng vây

họ cấm tàng trữ thơ
vì thơ là một tôn giáo
tôi cất thơ
như loài nấm hương mọc sâu dưới lòng đất
như bộ lạc giữ bí mật các phép thuật
bạn đọc tôi, như tôi đọc cho bạn
số phận của chúng ta
của tình yêu chết
con đường đến đây
chiều dài máu qua tĩnh mạch đất đai
nhún nhảy những thân cây rỗng
mỗi hơi thở thoát khỏi nơi tối tăm
bằng cách tàng hình
những gốc rễ mạnh như một lời nguyền
thò ra, há hốc

trên ngọn đồi chó hoang
họ khai quật kho báu của bọn cướp biển
thơ sẽ mọc lên lần nữa
lông rậm đen trong đá phiến xám
cái chết và sự phục sinh
như một mật mã, một hành lang
trong bóng tối thẳng đứng
những gã đội mũ trùm đầu
và đám côn đồ đường phố
những kẻ bắt nạt vô danh
những ngôi sao mờ rắc rối
cúi xuống đếm số phận
bên dưới sự im lặng của bầu trời không mây
nơi những chậu thuốc ướt đượm với đống củi và ánh đèn dầu
những con giun đất làm tôi bình phục

Tranh, Nguyễn Man Nhiên, 2016