Nguyễn Tấn Cứ – Đừng vội bỏ tuổi thanh xuân. Kẻ lang thang trên con đường phủ nhận

Đừng vội bỏ tuổi thanh xuân
 

Đừng bước tới nếu không muốn bàn chân em phải mỏi
Cũng đừng xoay lưng nếu em không muốn muộn phiền
Đừng dừng lại nếu em không muốn đôi tay bị trói buộc
Đừng phân vân nếu em không muốn chết gục ở nơi nầy

Đừng hối tiếc nếu em phải chọn một con đường đi tới
Có gió núi sau lưng nắng rực rỡ  ngập trên đầu
Đừng lo sợ nếu em thấy mình đang một mình lầm lủi
Thượng đế sẽ rất cô đơn nếu thấy em khóc và buồn

Đừng mệt mỏi nếu em biết rằng mình đang mệt mỏi
Đừng xuôi vai nếu em muốn quang gánh cuộc đời nầy
Đừng ngồi khóc nếu em không muốn mình nát mục
Đừng nằm xuống khi biết phận người đang mọc nhánh
Đừng sợ hư vô khi biết trước mặt em là một cánh rừng

Đừng sợ sự tối tăm sẽ mù choán hết những mặt trời
Cũng đừng sợ ánh sáng quá sẽ làm em chập choạng
Em là bóng tối thanh xuân của anh đã từng đánh mất
Em là hoàng hôn của đời anh trong mắt xanh màu mây xám
Chúng ta chỉ có duy nhất một lần thôi bắn lên và rực rỡ
Chúng ta bùng nổ giữa cuộc đời nầy bằng những trận pháo hoa

Đừng sợ em thân yêu ơi vì những tháng ngày đang tới
Đừng sợ giấc mơ của em sẽ tan đi khi phải nói khước từ
Đừng nghi ngại khi thế giới kia vẫn mở ra và chờ đợi
Đừng vội bỏ tuổi thanh xuân và những tháng năm ngà ngọc
Thượng đế sẽ buồn hiu nếu em đầu hàng và thua cuộc
Khi u ám hoang vu cuộc đời em trong tro bụi phận người.

 
 
 

Kẻ lang thang trên con đường phủ nhận

 

Mười hai giờ đêm đón hắn như một kẻ đi xa về
Bằng cánh cửa mở toang reo vui ngập tràn sương bạc
Những cơn gió như người bạn đã lâu xộc vào lung tung trong góc
Những chiếc lá đã lâu héo khô một đống nằm ẹp mình trong hóc tối
Những con nhện cũng thản nhiên lơ thơ mê mang chăng bẫy giữa hồn nhà

Có một gã đứng từ phía xa sau gương kinh hãi nhìn một tên kinh hãi
Hắn là ai sao lại tự nhiên công khai xuất hiện giữa nơi nầy
Hắn là ai sao giống như một con chim tả tơi trong mùa giông bão
Hắn là ai sao giống như một bóng ma từ lâu đã lưu lạc giang hồ

Hắn có một đôi giày mới toanh một khuôn mặt hư hao phờ phạc nhạt nhòa
Như những cơn mưa xanh giăng giăng ngoài trời đang vung tay đánh lưới
Hắn râu tóc trận mạc xác xơ bạc bài sau một chuyến đi dài từ nơi u ám
Từ vô tận thành phố của thi gian đã tàn phai kia nhan sắc đã phai tàn

Hắn là cái đám đông lúc nhúc phía sau lưng của những vỉa hè cô độc
Những bước đi nhanh nhanh như vui chầm chậm như buồn buồn
Hắn là một viên gạch trong triệu triệu nghìn viên gạch
Của hàng hàng bước chân loài người đang nện xuống
Hắn không giống một ai dưới xác thân
Của những nỗi buồn khủng khiếp
Đang đè nặng lên cơn đau
của hắn từng ngày

Hắn là ai trong tấm gương soi nữa đêm của những mệt nhoài kí ức
Hắn là ai sau những tháng ngày rong chơi trên xứ người phiêu dạt
Hắn là ai sao lạc thần trong cái cõi đời văn chương phập phù cơm áo
Hắn là ai sao cứ gào lên như gã triết gia trong xó nhà Tân hình thức
Chữ nghĩa của trần gian cứ một ngày lại trùm lên những âm mưu vô vọng
Hắn đá cuốn sách văn chương lan man nhưng ngập tràn tưởng tượng
Hắn kinh hãi gã Murakami đang lột da thế giới nầy
bằng con dao  chiến tranh của thời hậu hiện đại
Hắn đá gã lặn thật sâu vào tận gầm bàn ám muội
Hắn chỉ muốn ngủ ngon
Trong cơn mưa mau
Trong đêm nay
Trong cơn đau cho đến hết cuộc đời nầy…