Trần Minh Quân – Hôm nay ngày buồn. Mùa chờ chết. Đêm của tôi

Hôm nay ngày buồn

 
hôm nay ngày buồn,
nỗi buồn
không quen gió ngược.

hôm nay ngày đau,
mùa xuân chăm kim, đẹp thật
những nhánh hoa nở máu
đâm nhồi.

hôm nay ngày khóc
tàn cây dư nắng, chiều
dài, không có trái tim ngồi ngắm
ngày đâu.

hôm nay ngày chết.

hôm nay ngày nó
ngoài tôi.
 
 
 

Mùa chờ chết
 

Tôi đứng ngồi không yên
vì nhớ bạn,
nhớ những ngón tay xương trắng phêu buổi sáng,
ánh mắt nhìn đời
bất hạnh, vui buồn ngang nhau,
thong thả đi qua dãy phố dài
người tất bật, ngổn ngang những thứ.

Tôi muốn được theo bạn ban ngày,
nằm nghe bạn ngủ ban đêm,
hơi thở bình yên như nắng mùa hè,
lồng ngực đậy trái tim mạnh mẽ
ngọn đồi già.

Tôi nhớ bạn,
chậm rãi im lìm như lá rụng,
còn tôi cuồng nộ gió,
tôi càng lồng lộng, bạn càng xa.
Tôi cố chờ mùa hết gió,
nỗi buồn rơi lấp dấu chân,
lấp cả hồ nước lạnh sóng
dật dờ.

Tôi sẽ ngồi đến ngày thôi nín thở,
bạn cứ yên bình
cuộc sống nở miệng cười,
để mình tôi đứng
cho qua mùa chờ chết.
 
 
 

Đêm của tôi
 
Đêm của tôi phà
khói thuốc lá lên
sự yên tịnh bị đập phá
của tiếng phong linh bằng đá, lanh canh đẻ
những con chữ đen thui nối nhau ình ịch chạy
cho kịp đến trạm ga cuối
chỉ còn tôi
con chó ngồi trước cửa
và gió miên man thổi
vô nghĩa
là tôi nuốt sự cô đơn
câm
không
thành tiếng, nó mở miệng nuốt lại tôi
rạch da thịt làm bản đồ

ghi lại hành trình yêu  thương và
chối bỏ
quá khứ dài.