Trần Thiên Thị – Điều nhận ra từ biển

đừng chờ đợi
tôi sẽ không viết được cho em được điều gì hay ho hơn đâu
cứ trông biển
cả triệu năm vẫn một lời như thể
cả triệu năm qua
chưa từng ngơi nghỉ
mà dặm bờ có chờ đợi gì hơn

chẳng thể nào giữ lại biển
bằng cách mang về hạt muối
giữ gìn nhau
như giữ gìn cơn say
ở cuối cùng giọt rượu
trong tay người
hạt muối cũng gầy đi

bao nhiêu lần tôi muốn giữ riêng mình
dấu vết của một ngày sóng cả
dấu vết biên ba
trên mặt nước cồn cào
sợ một ngày
biển lặng dửng dưng xanh

yêu ơi
biển đã mặn từ người và nước mắt
từ những cánh đồng
rửa muối thay chua
lại trả về nguồn đám mây trinh trắng
sắp đặt hành trang
cho dòng sông
muôn đời chỉ biết ra đi

con vịt trời
đã bỏ quên chiếc trưng bên bờ lau sậy
hàng phi lao vẫn đứng trông chừng
và hát
ru những cánh chim non
cho buổi sáng mai này

em cứ đi
con đường sẽ thay tôi chăm bàn chân nhỏ
và gió sẽ thay tôi nói tiếng vỗ về
phía sau nụ hôn sẽ còn vị mặn
và cả ngàn điều
biển âm thầm giữ lại