(nhớ René Daumal) mỗi ngày tôi tiếp tục cắt dán tưởng tượng thành ngôn từ mượn cát sóng cỏ cây đá mây bày trò chơi ký hiệu >>>
Trần Phương Kỳ – Vì sao thân cận
rực sáng trên cao nguyên vì sao
hôm thân cận. bao đêm ngước nhìn
khi hồn rã trên lối về nẻo
cuối. trong lao xao lá bàng rơi >>>
Trịnh Cung – Gốm Nguyễn Quốc Chánh
Với hơn 250 sản phẩm gốm, triển lãm cá nhân đầu tiên của Nguyễn Quốc Chánh vừa qua tại Sài Gòn đem đến cho người xem hai điều thú vị: một là bất ngờ trước số lượng “khủng” của tác phẩm mà một người chưa bao giờ có “tiền án tiền sự” với thứ nghệ thuật làm bằng đất sét và lửa như Nguyễn Quốc Chánh có thể tạo ra chỉ trong sáu tháng; hai là vẻ đẹp ngoạn mục của chính những tác phẩm ấy. >>>
Dương Nghiễm Mậu – Thanh Tâm Tuyền, những người bạn và tạp chí Sáng Tạo (Chương 1)
Bắt đầu từ tuần này, Litviet sẽ đăng dần toàn bộ tác phẩm biên khảo vừa hoàn tất của nhà văn Dương Nghiễm Mậu: THANH TÂM TUYỀN, NHỮNG NGƯỜI BẠN VÀ TẠP CHÍ SÁNG TẠO
—
MỤC LỤC
Chương 1
Thanh Tâm Tuyền và những người bạn với tuần báo Người Việt
Chương 2
Tạp chí Sáng Tạo từ số 1 đến số 31
Chương 3
Tạp chí Sáng Tạo bộ mới từ số 1 đến số 7
Chương 4
Thanh Tâm Tuyền: cuối cùng là thơ
Bảng mục lục toàn bộ 38 số tạp chí Sáng Tạo >>>
Hồ Đình Nghiêm – Tắt tiếng những hạn kỳ
Thứ bảy là ngày litviet đưa bài lên (nếu có). Thứ hai báo đài khan hiếm loan tin trời vào xuân nhớ vặn tới một giờ đồng hồ sắp lạc hậu.
Tuyết rơi ẩm mốc gò đống đêm thứ ba, trở chứng như người đàn bà mất kinh nguyệt da bụng trắng nhão lạnh cảm, đồng không mông quạnh. >>>
Nam Đan – Những lễ vật tình yêu trước khi trời tối
Buổi chiều nay qưởn, tôi pha ly cà phê rồi ra sân ngồi ngó trời ngó đất làm vui. Trong cái đời sống hiện đại mà con người phải chạy muốn hụt hơi mới theo kịp, lâu rồi tôi mới có cái thú nhàn tản như thế này. Sài gòn đang chuyển mùa, thỉnh thoảng lại có những cơn mưa vội làm mát dịu lại cái nóng mùa hè, lúc nào cũng hầm hập 35 – 36 độ C. >>>
Trần Thiên Thị – Và hơn thế nữa
em cần
hơn một lần hẹn hò
hơn một nụ hôn
“thời trang
và hơn thế nữa” >>>
Phan Thị Lan Phương – Đà Lạt, xổ là rẻ!
Tôi đến Đà Lạt được một số lần. Lần đầu tiên là du khách, những lần sau đó là “chu du-khách”. Lần đầu vào dinh Bảo Đại, đi Viện Sinh Học, Thung Lũng Tình Yêu… và tất tần tật những chốn mà ai cũng đến để chụp hình. Chỉ thiếu điều là tôi không mó tay lên phím dương cầm của Bảo Đại hay cỡi ngựa trên đồi Mộng Mơ để “lên ảnh” như chị gái tôi từng làm cách đó vài năm. >>>
Nguyễn Đăng Thường – Đọc
Cuốn sách đầu tiên anh đọc?
Vần quốc ngữ.
Tác phẩm vô danh anh muốn ca ngợi.
Bất cứ cuốn truyện nào “chưa nổi tiếng” hay “đã lừng danh” của cụ Hồ Biểu Chánh. >>>
nguyễn man nhiên – di sản
trở về nhà, cô thường ngủ vài tiếng rồi dậy cầu nguyện trước khi mặt trời mọc
nhưng cũng có đêm cô nằm trên giường và mong chờ những giấc mơ xuất hiện
đôi khi chỉ là những hình dáng méo mó phản chiếu như trong một quả cầu pha lê vỡ ra làm nhiều mảnh >>>
Nguyễn Hồng Nhung – Đàn bà
(Gửi Trần Minh Quân)
Vừa đọc mấy dòng đầu tiên, nó đã biết đây là đàn bà viết.
Không lầm được – linh hồn đàn bà. Hiếm lắm, bởi rất lâu rồi mới bắt gặp lại.
Như khi ngồi trên xe buýt, chợt nhìn qua khung kính của một chiếc xe buýt khác, thấy một khuôn mặt tư lự, một đôi mắt đăm đăm, một bất động trang nghiêm buồn bã… >>>
Nguyễn Quốc Chánh – Gốm
Nguyễn Quốc Chánh – Tại sao gốm?
Phan Nhiên Hạo phỏng vấn
Phan Nhiên Hạo: Là một nhà thơ, sao dạo này anh lại chuyển qua làm gốm? Vì thích vọc đất, vì chán chữ, vì muốn chơi một trò chơi có thể có “thu nhập kinh tế”?
Nguyễn Quốc Chánh: Chết ở chỗ là đã làm thơ chắc làm gì cũng bị thơ xía vô. Làm thơ chắc để thoát cái tạp làm người. >>>
Lưu Thuỷ Hương – Đêm phương Nam cuối cùng
Giờ đây bóng đêm đã xua tan đi những âm thanh hung hãn của chiến dịch giải tỏa và san bằng không còn tiếng máy ủi không còn tiếng mìn nổ không còn tiếng beton đổ ầm ầm chỉ còn bụi bặm đóng dày từng lớp trên sàn nhà trên mặt ghế trên sân khấu trong đêm diễn cuối cùng. >>>
Charles Simic – Thánh Thomas Aquinas
Nguyễn Đăng Thường dịch
Tôi đã để lại khắp nơi những mảnh vụn của tôi
Như những kẻ đãng trí thường hay bỏ quên
Những găng tay và những cây dù
Đượm màu buồn thảm của bất hạnh. >>>
