Charles Simic – Thánh Thomas Aquinas

Nguyễn Đăng Thường dịch
 
 
Tôi đã để lại khắp nơi những mảnh vụn của tôi
Như những kẻ đãng trí thường hay bỏ quên
Những găng tay và những cây dù
Đượm màu buồn thảm của bất hạnh.

Tôi lim dim trên chiếc ghế công viên
Như Nghệ Thuật Ai Cập cổ truyền.
Tôi không muốn cục cựa.
Tôi để cho cái bóng dài của tôi đáp chuyến xe lửa chiều.

“Tặng búp bê cho một bé gái là cho nó cái chết,”
Người đàn bà từng đọc truyện của Djuna Barnes nói.
Chúng tôi to nhỏ với nhau suốt đêm. Nàng đã viễn du
sang tận châu Phi tới những nơi đen tối nhứt.
Nàng biết cả lô chuyện rừng già.

Tôi đã từng lên New York để tìm việc.
Trời đã trút mưa như vào thủa lão Noah.
Tôi đã trú m¬ưa dưới nhiều mái cổng của cái thành phố
bao la ấy.
Một hôm tôi hỏi xin một ông mặc bộ tuxedo một điếu thuốc lá.
Hắn đã ngó tôi với đôi mắt hãi hùng và bỏ đi dưới mưa (*).

Bỡi lẽ “con người bẩm sinh là mưu cầu hạnh phúc”,
Theo lời Thánh Thomas Aquinas,
Ngài cũng đã chứng minh sự hiện hữu và cứu cánh
của Thượng Đế,
Tôi đã lái nhiều chuyến xe tải chở áo quần tới Trung Tâm Y Phục.
Tôi và một gã đen đã lấy trộm một chiếc váy phụ nữ đỏ.
Chiếc áo may bằng lụa; lung linh.

Trong một đêm đen trong ngọn lửa tình cuồng nhiệt
Chúng tôi đã mang chiếc váy tới một quãng đường vắng và dài,
Mỗi đứa cầm một cánh tay áo.
Sức nóng quá mức chịu đựng khiến nhiều khuôn mặt hốt hoảng
Phải chui ra ngoài chỗ ẩn.

Trong phòng đọc sách của Thư Viện Công Cộng
Một cánh quạt trần lè phè.
Tôi có các chuyến viễn du của Herman Melville để làm gối.
Tôi ngồi trên một con thuyền ma, buồm căng gió.
Tư phía chẳng thấy đất liền.
Đại dương và thủy quái không thể xoa dịu tôi.

Tôi đã theo chân một cô y tá có gương mặt của một nữ thánh
vào phòng khám bệnh của một vị bác sĩ.
Chạm mặt vài kẻ mắt tai quấn băng vải.
“Tôi là một triết gia lưu vong từ thời Trung Đại”,
Tôi đã phân bua với mụ chủ phòng.
Mà thật thế tôi chả còn giống như tôi nữa.
Tôi đeo kiếng với một vết rạn trên một con mắt như
một anh nhện dữ dằn.

Tôi đã ngồi trong rạp xi-nê cả ngày.
Trên màn ảnh, một phụ nữ bước đi trong một thành phố bị
ném bom,
Bước đi và bước đi. Mang đôi ủng nhà binh.
Đôi chân dài trống trải. Chỗ nào nàng tới cũng đều buốt giá.
Nàng xoay lưng về phía tôi, nhưng tôi si tình nàng.
Khi bước ra khỏi rạp tôi ngỡ mình đang ở châu Âu trong
thời chinh chiến.

Tuyết cũng chẳng buồn rơi! Tất cả những người đi ngược chiều
tôi ngoài đường
Đều mang một phần định mệnh của tôi như đeo chiếc mặt nạ
ở lễ hội hóa trang.
“Tôi là nhà văn Bartleby”, tôi nói với gã hầu bàn.
“Tôi cũng vậy”, hắn đáp.
Và tôi chẳng thấy cái gì khác hơn ngoài những cái gạt tàn đầy ắp
Mà những con ruồi mặt người đang mãi ngắm soi.

 

Dịch từ nguyên tác tiếng Anh “St. Thomas Aquinas” trong tập The Book of Gods and Devils


*Xin thuốc lá hay xin mồi lửa thường là ký hiệu để làm quen hoặc để bắt mối của những người đồng tính ở phương Tây vào thời còn bị cấm kỵ. Nhưng khi xin thuốc lá người đàn ông lạ mặt, tác giả hẳn đã không ngụ ý đó mà chỉ vì đang bị thất nghiệp hết cả thuốc hút. (NDT)