Tru Sa | Dao Gương

Hình…hình…quáng vào tôi như thế, bởi không có sự mênh mênh kiểu đang ăn giấc thì thót mình, mở mắt, mộng mị vẫy cánh vào cõi mơ để lại một khoảng rỗng trong trí nhớ nên tôi thây kệ, đời người thiếu gì lúc mơ màng không lý do, ví như Newton đang ngồi nhàn thì bị táo rơi vào đầu. Đời tôi nhan nhản những lần nhìn ra cửa sổ, nhìn như không nhìn, nghĩ như chẳng nghĩ cho đến lúc giật mình khi ai đó quát tháo một cái tên, tiếng trống trường kết liễu tiết học nhàm. Thứ mới vọt trong đầu tôi thật khó cắt nghĩa, chẳng gợn lại chút cảm xúc gây tò mò nào ngoài việc khiến tôi nghĩ đến một cái móc treo quạt trần giữa ngày mặt trời oi ả. Tiếp tục đọc

Tru Sa | Căn phòng và những người gù

Tranh, Huỳnh Lê Nhật Tấn

Đường dài. Sâu hút. Chưa thấy lối. Cả con đường lẫn cánh cửa dẫn vào căn phòng đều được bao bọc bởi tường đá. Vách tường hai bên dày và kiên cố. Trần được xây rất cao. Chẳng ước tính được khoảng cách từ nơi chúng tôi đứng tới trần nhà vì khi nhìn lên tôi thấy vẫn xa xăm. Không có trở ngại trên đường, mọi thứ rộng mở, thoáng đãng như đại lộ xuyên Đại Dương. Ngọn đèn phalê đặt bên ngoài rất sáng, tôi có thể nhìn rõ cả những vết rạn loang lổ hai bên vách tường. Tiếp tục đọc

Tru Sa | Phấn di

Quán không lúc nào đóng cửa và chỉ mở cửa một ngày trong năm, đấy là điều tôi thuộc lòng, luôn nhớ và tuân thủ như lễ nguyện mỗi Chúa Nhật. Hôm nay cũng như mọi năm vào đúng ngày này, quán mở cửa đón khách, mùng 6 tháng 3. Không biển hiệu, không quảng cáo, không mời gọi cũng chẳng có thay đổi nào ở khẩu vị nhưng chúng tôi vẫn luôn tới đây làm khách, chúng tôi gọi quán café này là Trạm Tiếp tục đọc