Lê Thừa Hải | Nhật Thực

Y vừa tỉnh sau một giấc ngủ ngắn, mắt cứ ríu lại nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ thường. Đôi mắt nặng trịch như vừa phải dùng chúng để kéo nguyên một chiếc xe tải đi cả quảng đường dài, cảm giác như hai hốc mắt chẳng còn ở vị trí cũ.

Y muốn ngủ thêm chút nữa nhưng biết đầu óc không làm được. Cố nhướn đôi lông mày lên nhìn cái ánh sáng vàng nhờ nhợ phát ra từ cây đèn để cạnh giường mà y đã che bớt sáng bằng bức tranh nhỏ vẽ người bay không có đầu. Y ngồi dậy, đưa tay quờ quạng tìm điện thoại mở lên xem giờ, nheo mắt: 4 giờ 27 phút sáng. Tiếp tục đọc