Phan Nhiên Hạo – Ngày lẩn quẩn, âm mưu đi châu Á nữa nhưng chưa/không được, phải viết một bài nghiên cứu vớ vẩn về công việc thư viện mà mãi không thể bắt đầu

Ngày mùa xuân nhưng xám
Gió lồng lộn chạy tìm
Một cái lỗ để chui vào, khoan thống
Tôi phải mài thứ công việc không cắt được khối sệt >>>

Nguyễn Hương – Trao đổi với Trịnh Cung về tương quan giữa gốm và thơ Nguyễn Quốc Chánh

Đọc bài “Gốm Nguyễn Quốc Chánh” của anh Trịnh Cung, tôi vừa thấy thích vừa thấy xa lạ. Thích văn phong bay lượn, chuyên chở những cảm xúc nghệ thuật nhạy bén. Nhưng tôi xa lạ với phân tích tác phẩm.

Trịnh Cung khởi đi từ thơ của Chánh để nhìn gốm Nguyễn Quốc Chánh. Về loạt tác phẩm mang hình tượng dương vật, Trịnh Cung viết: >>>

Dương Nghiễm Mậu – Thanh Tâm Tuyền, những người bạn và tạp chí Sáng Tạo (Chương 3 [phần 1])

(Tiếp theo Chương 2 [phần 2])

SÁNG TẠO BỘ MỚI

Tạp chí Sáng Tạo do Mai Thảo chủ trương biên tập, số 1 phát hành tháng 10 năm 1956, đến số 31 tháng 9 năm 1959 thì ngưng. Tạp chí Sáng Tạo bộ mới do Mai Thảo làm chủ nhiệm, phát hành số 1 tháng 7 năm 1960, tới số 7 tháng 9 năm 1961 đình bản. Sáng Tạo tục bản bộ mới, ngay ở lời nói đầu, Bộ biên tập đã khẳng định: “Thế nào là nghệ thuật hôm nay? Sáng Tạo trở lại muốn trả lời cho câu hỏi đó.” >>>

Phan Nhiên Hạo – Cảm nhận về tình trạng tinh thần, xã hội Việt Nam hiện nay (những quan sát thời sự nhưng có tính trừu tượng, mang tính khái quát cao, tiêu biểu cho tâm hồn sâu sắc, tinh tế, và can đảm của các nhà thơ)

Không còn khứu giác,
người ta loay hoay chế biến cái xác giòi
trong tủ lạnh hỏng. >>>

Dương Nghiễm Mậu – Thanh Tâm Tuyền, những người bạn và tạp chí Sáng Tạo (Chương 2 [phần 2])

(Tiếp theo Chương 2 [phần 1])

10 – TẠP CHÍ SÁNG TẠO VÀ NHỮNG SỰ KIỆN

Sáng Tạo là tạp chí văn nghệ xuất bản hàng tháng, suốt trong 38 số báo được phát hành, người đọc nhận thấy tạp chí chuyên hẳn về văn học nghệ thuật. Vì thế có hai sự kiện xuất hiện trên tạp chí khiến người đọc phải chú ý:

1) Bản lên tiếng chung của tám tác giả, in nơi trang 1 số 12 tháng 9 năm 1957 >>>

Charles Simic – Xưởng thợ

Nguyễn Đăng Thường dịch

Máy móc đã bỏ đi, và cùng đi với chúng là những người thợ
điều khiển
Chỉ còn một cái ghế lưng cao cố vươn lên như một chiếc ngai vàng
Trong khoảng không gian vắng vẻ đó. >>>

Szabó Lőrinc – Như bệnh dịch hay bạo chúa viếng thăm

Nguyễn Hồng Nhung dịch
 
Thật khủng khiếp, sự thờ ơ này,
và những tháng ngày bình thản,
lúc không hề nghĩ tới em,
chỉ tức giận, khi
tên em, hoặc tên chúng ta ở đâu đấy >>>

Lưu Thuỷ Hương – Bữa tiệc ốc đêm mưa

Bọn chúng có thể đến bất kỳ lúc nào từ những phần tối tăm gian trá của bóng đêm. Bọn chúng có thể đến bất kỳ lúc nào từ những phần nhầy nhụa thối rữa của mưa giông. Những đêm mưa. Đêm nay. Đêm mai. Đêm tháng tư. Đêm tháng tám. Hay bất kỳ một đêm mưa nào đấy trong tận cùng tội ác huỷ diệt.

Không đối kháng. Không chọn lựa. >>>

Dương Nghiễm Mậu – Thanh Tâm Tuyền, những người bạn và tạp chí Sáng Tạo (Chương 2 [phần 1])

(Tiếp theo Chương 1)

Chương 2: TẠP CHÍ SÁNG TẠO
1  –  THỜI ĐIỂM CÓ MẶT CỦA SÁNG TẠO

Sáng Tạo, tạp chí văn nghệ xuất bản hàng tháng do Mai Thảo chủ trương biên tập số 1 phát hành  tháng10 năm 1956 tại Sài gòn. Tới số 31 tháng 9 năm 1959 đình bản. Sau 8 tháng, Sáng Tạo diễn đàn văn học nghệ thuật hôm nay phát hành bộ mới số 1 tháng 7 năm 1960. Mai Thảo làm chủ nhiệm với bộ biên tập gồm: Doãn Quốc Sỹ, Duy Thanh, Mai Thảo, Nguyễn Sỹ Tế, Thái Tuấn, Thanh Tâm Tuyền, >>>

Nguyễn Ðăng Thường – Cảm nghĩ tháng 3

Hồi nhỏ (trung học đệ nhị cấp) lúc khởi sự đọc vài bài xô-nê của “nhà thơ thiếu niên” (Sensation, Le mal, Le dormeur du val, Au cabaret vert, Ma bohème, Voyelles) và biết đôi điều về huyền thoại “người đàn ông với đế giầy gió”, tôi có mơ trở thành một Rimbaud mắt nâu tóc đen của văn minh miệt vườn sáu tỉnh lỵ Nam Kỳ Cục không nhỉ? >>>

Nguyễn Quỳnh – Lồn-Học (2)

(Tiếp theo 1)

B. CÁI-ZÂM TRONG LỊCH-SỬ MĨ-THUẬT
 

§ 1.001. LÕA-THỂ KHÔNG ZÂM – 1: SÁNG-TẠO VÀ FÙ-TRÌ

Trong thời Tiền Đá-cổ, khoảng 30 ngàn năm trước Công-nguyên, i-fục chưa fát-hiện, loã-thể là một điều tự-nhiên. Lõa-thể thời đó chính là cái-hình và cũng là nội-zung của chính nó. Cho nên không thể bảo lõa-thể thời đó là zâm. >>>