Đêm ,
trồng trúc bạn tặng
sau khi nhậu và luận “ quân tử “ cùng người bạn khác
chiều
cuối tuần trời mưa rả rích
bạn ta vốn trung nông
dường không hề đói
biết ta đa đoan lắm mớ vật vờ
lúc đêm đổi thành ngày
thanh thiên nào bạch nhật? >>>
Đêm ,
trồng trúc bạn tặng
sau khi nhậu và luận “ quân tử “ cùng người bạn khác
chiều
cuối tuần trời mưa rả rích
bạn ta vốn trung nông
dường không hề đói
biết ta đa đoan lắm mớ vật vờ
lúc đêm đổi thành ngày
thanh thiên nào bạch nhật? >>>
“sao để lại”
một điều gì ray rứt, khốn đốn
da bọc ngoài tòa thiêng
dúm xương cau có
mặt địa cầu hỗn danh
một loài thi quỷ mị
gà bươi đống chân hoa văn
vằn vện loại bùa chú trời thần
kết tụ tầng vi mô họp chợ trời >>>
Những bức hình không chụp
Ngoài thuốc trị tiêu chảy, món quan trọng nhất trong hành lý của tôi chính là máy chụp hình. Tuy chưa đến tuổi phải chống gậy, tôi không còn tin tưởng ở trí nhớ đầy ắp, chật cứng như một chuyến xe đò về miền lục tỉnh. Ở Biên Hòa, mỗi khi bước ra ngoài đường tôi thường khoác cái máy Canon Rebel trên vai. Máy dễ sử dụng, nhờ đó tôi cũng bấm được mười bốn cuộn phim trong gần hai tuần lễ. Đó là trung bình một cuộn phim hai mươi bốn tấm cho mỗi ngày, tổng cộng ba trăm ba mươi sáu bức hình. Tuy từng dùng máy từ ngày mới đến Mỹ, tôi chưa bao giờ bấm phim nhiều lần như ở Việt Nam. >>>
Những bài thơ viết khoảng 1989-1990, trước khi rời Việt Nam, đăng báo trong nước một lần, nhưng chưa in lại trong hai tập thơ đã xuất bản.
PNH
Bài ca ngày mưa
Trời mưa từ sáng cho đến chiều
tôi còn đủ tiền để sống đến mai
vì thế tôi nằm dài và khóc
cho sự sung sướng này hỡi ngày đau khổ kia
những ngày ẩm mốc
không có mặt trời để ngăn lời nói dối
không có mặt trăng để mơ thấy đồng tiền >>>

Trong cuốn Tùy Tưởng Lục của Ba Kim, nhà xuất bản Văn Hóa Thông Tin ấn hành năm 1998, do Trương Chính và Ông Văn Tùng dịch, đã giới thiệu về nhà văn danh tiếng Trung Quốc này như sau:
Ba Kim tên thật là Lý Nghiêu Đường, tự Phế Cam, có nhiều bút danh, nhưng thường được biết với bút danh Ba Kim. Ông thuộc thế hệ sau Lỗ Tấn, Quách Mạt Nhược, Mao Thuẫn; nổi tiếng những năm ba mươi, cùng một lần với Lao Xá, Tào Ngu, Diệp Thánh Đào… >>>
Trước đó mười năm, họ đã từng nhìn thấy nhau. Trong công viên thành phố. Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế đá, lặng lẽ hút thuốc, ngắm nhìn những đứa con nhỏ vui đùa. Cô đang lang thang giữa những khóm hoa, chợt nhìn thấy anh, nhận ra người bạn học cùng khóa thuở nào. Anh mời cô ngồi, họ trò chuyện bâng quơ về mọi đề tài, sôi nổi và đầy lo lắng. >>>
nói thêm về màu 1
đen và đen
ở đấy những con rùa biển
treo lủng lẳng thiên đường >>>
mong thời gian chóng qua
để thấy rằng hôm nay thật sự đã chết
tôi nằm mê man trong gác trọ
mùa hè khắc nghiệt trên mái tôn cũ đang hút từng giọt mồ hôi kiếp nghèo
ngày luẩn quẩn trong miếng ăn phù phiếm
trong sự tự do miệng chén
tôi quay nhìn phía cửa sổ buồn >>>
Những ai đã sống ở Mỹ Tho khoảng thời gian hai năm 78 và 79 đều có chung nhận xét: trọn thị xã nhỏ bé hiền hòa, nổi tiếng nhờ món hủ tíu này đã biến thành một chợ người hỗn độn dân tứ phương trở về sinh sống, đầy dẫy bon chen. Hai chữ “bon chen” được vay mượn từ nhóm từ vựng mới sản sinh sau Cách mạng >>>
hắn/em/và ta
con gà trống, thiến
dáng đẹp, mập
ăn nhiều và ngủ
rồi gáy khơi khơi
gáy như chơi
gáy không thôi >>>
Bến Ngự đêm tàn
ôi chủ nhựt đã gần mà vẫn chưa có thơ để gởi
cho litviet chịu chơi
của cái ông chế tạo thơ ca khiến hoa lá tơi bời >>>
Lên xe về Biên Hòa
Chuyện lạ đầu tiên mà tôi chứng kiến là chiếc xe minivan có thể chứa hết mọi người và vùn vụt chạy về Biên Hòa một cách ngon lành. Vợ chồng anh Năm và hai đứa con ở lại Sài Gòn, trong khi tất cả những người khác đều dồn lên xe. Vợ chồng tôi và con Bé Cù được mọi người dành cho hàng ghế đầu đằng sau lưng tài xế. Những người khác chen nhau ở hai hàng ghế phía sau chúng tôi, trong khi anh Chín và anh Bảy ngồi phía trên với tài xế và Minh Hải ngồi bên cạnh tôi. >>>