Mai Sơn – Một chỗ chật hẹp

Chiếc ghế mây võng xuống và thủng một lỗ bằng nắm tay ở chính giữa, dựa vào tường, cạnh một bên là chiếc tủ lạnh màu trắng, và một bên là cái bàn thấp ngổn ngang ly, dĩa, chai nước suối uống dở dang, một cuốn tiểu thuyết (bản photocopy) của Calvino, và mấy tờ báo thể thao.

Một chiếc ghế mây y hệt như vậy không còn trong phòng nữa: anh đã đem đặt ở hành lang và người dọn rác chung cư đã mang đi. Anh không nhớ rõ chiếc ghế ấy có võng xuống và thủng một lỗ bằng nắm tay ở chính giữa như chiếc ghế này không. Nhưng chắc là nó đã tã lắm, không còn ngồi lên đó được nữa. Nó đã hoàn thành số phần của nó. Hàng ngàn, hay hàng chục ngàn lượt cặp mông đã đặt nhẹ nhàng hoặc nặng nề lên nó, và giờ đây nó không còn chịu đựng được nữa. Khi không còn khả năng tiếp đón một cặp mông dù là nhỏ bé nhất, nó biến mất. Nhưng tại sao vẫn có những chiếc ghế không biến mất đi mặc dù gần như quanh năm suốt tháng không ai ngồi lên nó?

Nàng đã ngồi trên chiếc ghế mây duy nhất còn lại trong phòng suốt ba mươi phút, gần như không xê dịch gì, hai đùi khép lại, hai bàn tay lúc thì đặt song song trên đùi, lúc thì khoanh lại dưới ngực, không đụng đến bất cứ vật gì trên bàn. Nói chính xác, nàng không ngồi suốt ba mươi phút: nàng ở trong tư thế đứng gần mười phút. Và chính xác là nàng có đụng chạm vào người anh. Đó là lúc anh khom người xuống đưa tay choàng sau lưng nàng, vừa đỡ vừa kéo nhẹ nàng lên. Khoảnh khắc đó anh cảm nhận một mặt là sức hút của trái đất, trở ngại lớn cuối cùng khiến nàng trở thành một vật thể nặng đang giao phó số phận vào tay anh, và một mặt là cơn dâng lên của cơ thể người nữ như muốn hoà làm một với anh.

Bỗng nhiên anh nghe thấy cái mùi khó chịu quen thuộc từ trong toa let qua cánh cửa ngăn thoang thoảng bay ra. Anh buông nàng ra. Cái mùi này có từ lúc nào? Ngay mới đây hay từ nãy giờ mà mình không ngửi thấy vì đã quen với nồng độ thấp, còn bây giờ nồng độ đã tăng lên? Nàng đã nghe thấy cái mùi khó chịu này nãy giờ nhưng không nói ra chăng? Cái mùi không thật nồng nặc nhưng dư sức làm hỏng bất kỳ bầu không khí nào. Nó vẫn thỉnh thoảng bốc lên. Có khi anh đang tắm trong toa lét, anh phải đứng chịu trận không dưới mười phút. Anh buông nàng ra, ngồi xuống ghế , mặt mũi nóng bừng hồi hộp. Từ hôm phát hiện ra cái mùi ô uế này đến nay đã gần một năm nhưng anh đành bất lực, vì nguyên nhân của nó nằm ở hệ thống đường cống của cả chung cư, một mình anh không thể trừ khử nó. Anh đã gặp trực tiếp người tổ trưởng dân phố chung cư và đề nghị giúp đỡ, thì ông trả lời nhiều căn hộ cũng gặp tình trạng này, nhưng không ai chịu đóng tiền để sửa chữa hệ thống đường cống. Đã có một cuộc họp toàn chung cư về vấn đề này. Ông tổ trưởng cho biết đang có một tình trạng chung của toàn chung cư là mùi xú uế thỉnh thoảng bốc lên qua lỗ thoát nước trong toa lét từng căn hộ. Chung cư này xây dựng trước năm 75, đã xuống cấp, dù có một hai lần nâng cấp, nhưng không hiểu sao người ta không sửa hệ thống đường cống. Ông nói, có lẽ vì tất cả bà con chúng ta không thường xuyên tiếp xúc với nó nên không lên tiếng, hoặc lên tiếng mà không đủ đô. Hôm nay họp là theo đề nghị của anh Minh. Ông làm anh giật mình. Đúng là anh có đề nghị ông bàn với bà con đóng góp giải quyết vụ này, nhưng đâu có ngờ ông lại tổ chức hẳn một cuộc họp. Ai đó đứng dậy nói ngay: “Tụi tui ở tầng 6, không thấy mùi gì hết, đề nghị mấy ông bà ở tầng1, tầng 2 giải quyết với nhau.” Lập tức một người đàn bà đứng phắt dậy: “Cống nghẹt là do chất thải của quí ông quí bà ở mấy tầng trên thải ra chứ đâu.” Ai đó đề nghị làm đơn trình lên cơ quan nhà đất quận. Ông tổ trưởng bảo đơn trương thì còn lâu, thôi thì bà con chúng ta chia đều đóng góp, làm cho sớm, cho thơm tho cả chung cư. Chỉ một nửa số người dự họp hưởng ứng lời kêu gọi của ông. Không đi đến đâu. Và thế là hôm nay anh lãnh hậu quả.

Nhưng sao nàng biết anh ở đây? Hai người chỉ gặp nhau trong hiệu sách, trong thư viện, quán cà phê, và anh chưa một lần nói với nàng về chỗ ở của mình, không phải vì mùi hôi thối mai phục trong đó. Anh thực sự ít khi nhớ đến cái mùi đó, đúng như ông tổ trưởng chung cư nói, “Bà con ta đã không quan tâm đúng mức tình trạng tồi tệ này, vì nó không xảy ra thường xuyên, một hai ngày mới xuất hiện một lần, một lần chỉ năm, mười phút, nhưng nguy hiểm ở chỗ là khi nó tan biến đi rồi thì chúng ta mừng rỡ, vui sướng đến mức quên khuấy là nó sẽ trở lại.” Anh chỉ “mặc cảm” vì sự chật chội của căn phòng, vẻ tồi tàn cũ kỹ của tủ bàn ghế ti vi, vì không có tiện nghi nội thất gì đáng giá.

Và sao nàng biết anh đang ở nhà một mình để đến một cách đường đột mà như thể hai người có sắp đặt trưóc? Thỉnh thoảng anh có tán tỉnh nàng vài câu, chẳng lẽ hậu quả đến nhanh vậy sao?

Anh nhìn thằng vào mặt nàng, hi vọng một chút thiếu sót trong khứu giác của nàng sẽ ngăn nàng phát hiện một mùi khó chịu nặng nề đang dần dần chiếm lĩnh khoảng không nhỏ bé của căn nhà. Hai cánh mũi nàng động đậy nhẹ. Hai cánh mũi của Juliet, đúng hơn là của Olivia Hussey đóng vai Juliet trong phim. Chắc vì nàng hãnh diện được anh nhìn ngắm như thần tượng.

Bây giờ thì nỗi lo sợ nàng sẽ thất vọng vì chứng kiến giang sơn tồi tàn của anh đã được thay thế bằng nỗi lo sợ chiếc mũi xinh đẹp kia đột ngột nhíu lại vì ghê tởm.

Anh đến gần nàng, định đưa tay đỡ nàng dậy và lấy khuôn mặt mình che kín khuôn mặt nàng, nhưng nàng nhẹ nhàng chống trả bằng mấy ngón tay đụng vào bụng anh, không thốt lên một lời nào. Không thấy cơn dậy sóng nào. Chỉ thấy sức hút của trái đất. Anh cố gắng lần nữa, thêm một chút sức mạnh. Và anh cảm nhận bàn tay nàng co lại thành nắm đấm đặt nhẹ vào bụng anh, đẩy anh ra. Cùng lúc đó, nàng lên tiếng:

– Em đến đây được một tiếng chưa anh?

Anh nhìn đồng hồ. Nàng đến lúc bảy giờ tối, vài giờ sau khi anh đưa vợ ra bến xe về quê. Bây giờ chưa tới tám giờ.

– Chưa được một tiếng.

Nàng nhoẻn miệng cuời:

– Vậy là đủ rồi.

– Em muốn nói gì?

– Em muốn nói vậy là đủ để em hiểu được chiều sâu cuộc sống của anh rồi.

Anh buông hẳn nàng ra:

– Anh có chiều sâu nào đâu?

Không để ý đến câu hỏi của anh, nàng đứng dậy:

– Bây giờ em về đây.

Anh vội ôm nàng, chợt thấy tấm thân nàng mềm mại dưới tay anh. Lần này không có nắm đấm nào mà chỉ có bàn tay nàng xoè ngón ra vùi vào đầu tóc rối bù của anh. Anh luồn tay qua lần áo, xoa bóp nhẹ một bên ngực nàng. Khi tấm thân nàng gần như dựa hẳn vào anh, anh thấy mình như thể có thêm một cánh tay, nãy giờ nó bận níu giữ không cho nàng rời ra. Anh đưa cánh tay ấy lần xuống vùng mông mênh mông của nàng. Đó là một cặp mông khá to, không hài hoà với thân hình hơi thấp của nàng, nhưng vẫn đẹp. Có lẽ vì cặp mông là bộ phận duy nhất có nhiều cơ hội đứng độc lập với toàn bộ cơ thể phụ nữ, để được đánh giá độc lập, không bị chi phối bởi những bộ phận khác, chẳng hạn như khi được nhìn từ đằng sau. Bây giờ bàn tay anh đang di chuyển trên đó. Từ trên xuống. Đến chỗ mà anh cảm thấy là cao nhất, anh dừng lại. Như ánh mắt mỗi lần nhìn vào đó là bị dính chặt. Nàng bỗng trở nên ngoan ngoãn nhẹ nhàng trong vòng tay anh. Nhưng sự dịu dàng này không hứa hẹn hé mở cho anh chút gì về nguyên cớ nàng đến đây. Hay đúng hơn, sự dịu dàng này là để đánh lừa anh, vì che dấu dưới nó là cả một khối cứng rắn lạnh lùng. Nhưng sao anh phải thắc mắc nhiều về việc nàng đến đây. Nàng muốn đến thì cứ đến, vì ít ra thì anh cũng có quen biết nàng.

Tất cả là do anh quá ham muốn thân thể của nàng, đam mê nhục dục, và điều đó làm anh mất sáng suốt.

Tại sao anh cứ nghĩ đến tình dục ngay từ khi nàng đến đây?

Nhưng tấm thân nàng đang ấm dần lên. Và nàng thều thào:

– Anh để em ngồi xuống di anh.

Giữa tiếng thều thào và nội dung phát biểu của nàng dĩ nhiên hoàn toàn mâu thuẫn nhau, nhưng cái nội dung thông báo của hơi thở có vẻ rõ ràng hơn, khẩn cấp hơn, theo đó, tư thế đứng này không thật thoải mái cho nàng. Anh không buông lỏng nàng ra, mà tìm cách xê dịch hai tấm thân về phía cái giường, như hai người tập tành từng bước điệu slow.

Khi bàn chân anh vụng về đạp nhẹ bàn chân nàng, anh nghe nàng kêu lên:

– Anh buông em ra đi.

Chữ “buông” vang lên rõ ràng trong đầu anh. Như một tiếng chuông lạnh tanh.

Anh buông nàng ra, buồn rầu nghĩ rằng sự vụng về của mình đã làm hỏng tất cả một cấu trúc mà anh tưởng chỉ cần mở một khe cửa nhỏ là cả then máy của nó sẽ lần lượt hiện ra trước mắt. Kỳ thực nó là cả một mê cung, và anh chỉ mới đi được mấy bước đã thấy mình trở lại điểm xuất phát. Nếu không đạp lên bàn chân nàng, thì chỉ di chuyển thêm hai mét nữa thôi, anh sẽ chiếm đoạt được nàng. Lúc ấy đám mù sương bao phủ căn phòng anh suốt hơn một tiếng đồng hồ qua sẽ tự động bay biến hết. Lúc ấy, anh mới bắt đầu được công việc của người chủ nhà tiếp đón một người khách quen. Anh sẽ rót nước mời nàng uống; lấy một ít trái cây trong tủ lạnh bày ra bàn, mở nhạc, chắc chắn phải là một thứ âm nhạc nhẹ nhàng rồi, nhưng lúc đó anh sẽ phân vân không biết chọn những bản sonate của Chopin hay những ca khúc sentimental của Mỹ, à, anh sẽ hỏi nàng. Cái không khí tự nhiên đó không bao giờ xuất hiện nữa, dù bây giờ tất cả mưu tính tình dục đã tan tành, anh đã thật sự xìu xuống, nàng đã ngồi trở lại xuống ghế, khoanh tay trước ngực. Anh nhìn nàng, chợt nghĩ đến con nhân sư.

Khoảng mấy phút sau đó nàng ra về. Lúc nàng đứng dậy, anh thấy nàng có vẻ như cao hơn, đẹp hơn, và cánh mũi nàng, chỗ lẽ ra đã bị xâm hại nhất, vẫn xinh xắn.

Anh có cảm giác như chưa từng quen biết nàng. Và những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ. Những giấc mơ thường vô nghĩa nhưng chúng xuất hiện thường xuyên mỗi đêm đến mức chúng tạo ra trong anh một nguồn ánh sáng, một nguồn cảm thức khác lạ để nhìn vào cuộc sống tỉnh táo ngoài kia, khiến anh luôn thấy mình cô độc.

Nàng sẽ không bao giờ đến đây nữa. Nhưng những giấc mơ kiểu này sẽ còn đến với anh giữa ban ngày chừng nào cái ý hướng âm u như một mạch ngầm luôn chảy về phía xa xăm của thế giới tính nữ trong anh chưa chịu lịm tắt.

Mùi hôi lại bất chợt dâng lên. Lần này anh yên tâm. Vì chỉ còn một mình anh với nó.

 Tháng 11.2006

Ý kiến

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.