Nếu cả cái khách sạn Chic & Basic mà cùng làm tình vào một đêm thì như thế nào nhỉ? Mỗi cuối tuần tôi lại đến đó làm việc, dọn phòng, thay drap. Thi thoảng cũng thấy vài cái bao cao su trên giường, còn trong sọt rác thì không kể tới. Tôi hay thích tưởng tượng người ta trên giường như thế nào, nhất là ở những cái giường chăn nệm nhàu nát nhăn nhó. Đôi khi là giường đôi, truyền thống, đôi khi là hai giường chiếc, chắc hơi nhiều đê mê. Người trí tuệ càng cao thì chăn nệm càng phẳng phiu, thùng rác càng đầy. Cánh bên trái có 11 phòng, cánh bên phải có 14 phòng, tất cả là 25. Có lẽ sẽ là tiếng kêu giằng xé mà Lucas phải tự hỏi, bứt rứt và nung nứng. Lucas làm ở cái khách sạn này đã gần được ba năm. Công việc hàng ngày của nó là chào đón, xếp khách vào phòng, giải thích và trả lời các câu hỏi nếu có. Không cần mỉm cười thân thiện, không cần tỏ vẻ vồn vã, không cần tay bắt mặt mừng và cúi rạp người cám ơn. Cũng không cần phải rú lên khi thấy một đứa trẻ con “ôi dễ thương quá, ôi đáng yêu quá, ôi thiên thần quá.” Chỉ cần lẳng lặng đặt thêm một cái nôi màu xanh trong phòng. Lucas là một thằng khùng. Nó nói với tôi là nó làm tình mỗi đêm, dù rằng điều đó cũng chẳng làm nó yêu bạn gái và cuộc sống của nó hơn. Lucas có một trái tim, nhưng nó thả trôi cái tính người ấy ở đâu đó, xa lắc xa lơ, chẳng thèm thắc mắc. Cái mà hàng ngày nó sống cùng là sự chán chường, thân xác và than vãn. Ánh mắt mệt mỏi, khuôn miệng bĩu bĩu giễu cợt, cái nhún vai vô trách nhiệm. Câu nói yêu thích của ngày là “Đời chán òm.” Tôi hỏi nó sao mày mãi than vãn chảy rũ khi có quá nhiều thứ bên cạnh, có gia đình, có công việc, có tình yêu, có bạn bè. Biết sao cho đủ? Nó nói thờ ơ ngắn gọn, “Khái niệm có gì quan trọng.”
>>>Thích bài này:
Thích Đang tải...