Trà Đóa | Những câu chuyện tình

Minh họa, Trịnh Cung

Lứa tuổi từ bốn mươi đến năm mươi là một khoảng thời gian dị kỳ trong đời người, đó là một đoạn tô đậm trên biểu đồ định mệnh hay một khúc quanh chuyển hướng trên cái parabol cuộc đời. Chẳng phải ngẫu nhiên mà Charles Bukowski luôn thấy mình 45 tuổi dù khi ông ấy đã bảy mươi hoặc lúc chỉ mới mười sáu.

Và chúng tôi đang là những kẻ như vậy. Tiếp tục đọc

Nguyễn Văn Thiện | Chư Mang, mùa thu! Những gương mặt linh miêu

Nguyễn Thị Phương Trâm dịch sang tiếng Anh

Chư Mang, mùa thu!

Hắn đã làm một cuộc viễn du chỉ với mục đích xác định lại tính chân thực của cuộc sống, bản chất của nó, với tư cách là ngọn nguồn sáng tác. Và hắn đã chứng kiến dòng chảy mênh mang không bờ bến của cõi người trần tục, trong khi thánh thần vắng bóng từ lâu. Tiếp tục đọc

Trần Băng Khuê | Bức tường trong chai Tequila

Nguyễn Thị Phương Trâm dịch sang tiếng Anh

1.

Gã có thói quen mỗi buổi sáng thức dậy, gã thường tợp một ngụm Tequila và nhìn chăm chăm vào bức tường. Sau đó mới rời khỏi nhà, đến công sở. Nơi nào gã đến cũng có một bức tường tương tự như thế. Chỉ thiếu mỗi Tequila. Những bức tường xuất hiện ở khắp mọi nơi. Chỉ Tequila là không thể. Gã phải đến quán rượu. Ghé quầy bar của lão họa sĩ già. Tiếp tục đọc

Ba Đờ Phọt Press – Nguyễn Thúy Hằng | Giới thiệu Ba Đờ Phọt Press/ Bar De Force Press và Những Lũ Đời Mộng Mơ Khốn Khiếp

Thư ngỏ gởi người yêu sách

Để mở đầu chuỗi ấn phẩm của Ba Đờ Phọt Press, chúng tôi xin giới thiệu tuyển tập truyện ngắn song ngữ Những Lũ Đời Mộng Mơ Khốn Khiếp/ Goddamn Life Dreamers của nữ tác giả Nguyễn Thuý Hằng.

Bộ truyện ngắn này gồm 11 truyện ngắn được in trong sáu quyển sách mà chúng tôi sẽ lần lượt xuất bản, là những đoạn sáng tác mới xen kẽ với những truyện tác giả đã cho ra đời trước đó. Tiếp tục đọc

Nguyễn Văn Thiện | Bướm trên núi cao

Nguyễn Thị Phương Trâm dịch sang tiếng Anh

Tây nguyên chớm vào mùa mưa, chớm mùa mưa cũng là bắt đầu mùa bướm. Bướm nhiều vô kể, mà tôi thì rảnh vô cùng. Buổi sáng, không biết làm gì, tôi đi xem bướm, buổi chiều, không biết làm gì, tôi đuổi theo bướm, buổi tối cũng không biết làm gì… Đời chỉ là một cuộc rong chơi. Nhưng tôi vốn nhát, khi lên núi không dám đi một mình, tôi rủ cả tuổi thơ và tuổi già của tôi cùng đi luôn thể. Tiếp tục đọc

Trần Băng Khuê | Gloria J

1.

Nàng bứt rứt ngồi xuống chiếc ghế gần giá sách nhỏ của Gloria J. Chỉ có lèo tèo một vài quyển, còn lại là các tờ bướm quảng cáo du lịch, hay offer café, nhà hàng nào đó đang giảm giá vài chục phần trăm rải rác trên thành cửa sổ. Thế giới ở đây thật nhỏ bé. Hệt như, nàng chỉ cần mở bàn tay ra, là có thể nắm trọn toàn bộ hơi thở của thế giới này lại và chơi đùa với nó vậy. Tiếp tục đọc

Ngô Nguyên Dũng | Mùa Thơ Ấu Mù và giải văn chương vùng Ruhr 2020

Thứ năm ngày 02.04.2020, tôi nhận được điện thư của ông Traian Pop, giám đốc nhà xuất bản POP ở Ludwigsburg (Cộng hoà Liên bang Đức), báo tin quyển tiểu thuyết tiếng Đức, Tausend Jahre im Augenblick (Ngàn Năm Trong Khoảnh Khắc) của tôi được đề cử tranh giải Literaturpreis Ruhr năm 2020 (Giải văn chương vùng Ruhr), https://literaturbuero-ruhr.de/literaturpreis-ruhr/

Ruhr là tên một nhánh của sông Rhein, tại tiểu bang Nordrhein-Westfalen, nơi tôi cư ngụ. Có nhiều thành phố đông dân cư tập hợp quanh con sông này, được gọi là Ruhrgebiet, vùng đất kỹ nghệ quan trọng và đa văn hoá nhất của Cộng hoà Liên bang Đức. Tiếp tục đọc

Lưu Thuỷ Hương – Làng thổ phỉ

Làng không tên, thời gian không rõ, xác không chôn, thổ phỉ tham tàn, đàn bà bị hãm hiếp, những đứa trẻ không biết thịt bò chỉ ăn thịt quạ, và quạ ăn xác người. Đây là xứ sở cô lập và lạc lõng, kiệt quệ và sợ hãi, tự hủy trong bạo lực và u mê. Truyện có không khí suy tàn của một “Trăm Năm Cô Đơn” trừ đi lãng mạn yêu đương và những chi tiết huyền ảo. Bút pháp thăng hoa nhưng hiện thực. Câu văn sáng rõ, nhanh gọn, hình ảnh liên tục chuyển động, như phim.  Một truyện dữ dội nhưng không quằn quại, đẹp nhưng không rơi vào hoa mỹ, giàu tính văn chương nhưng không làm dáng.  Như một người đọc, tôi ngày càng thích thú với bút pháp của Lưu Thuỷ Hương.

Phan Nhiên Hạo

Trời mưa, mưa mãi. Lá cây trĩu nước dài oặt ra như những cánh tay người chết.

Mẹ đã mất bốn buổi chiều để rang muối ướp xác bố. Mẹ bảo, muối phải thật khô thì xác mới giữ được lâu, bố xứng đáng được khâm liệm như thế. Nhưng muối không thể nào khô được. Trời mưa, mưa mãi. Nước mưa theo những cọng tranh mục trên mái chảy từng dòng xuống bếp. Những lúc nước chảy vào nồi muối, nước nổ bùng lên thành những tiếng kêu gào đau đớn. >>>

Nguyễn Thu Thanh – Lucas khốn nạn

Nếu cả cái khách sạn Chic & Basic mà cùng làm tình vào một đêm thì như thế nào nhỉ? Mỗi cuối tuần tôi lại đến đó làm việc, dọn phòng, thay drap. Thi thoảng cũng thấy vài cái bao cao su trên giường, còn trong sọt rác thì không kể tới. Tôi hay thích tưởng tượng người ta trên giường như thế nào, nhất là ở những cái giường chăn nệm nhàu nát nhăn nhó. Đôi khi là giường đôi, truyền thống, đôi khi là hai giường chiếc, chắc hơi nhiều đê mê. Người trí tuệ càng cao thì chăn nệm càng phẳng phiu, thùng rác càng đầy. Cánh bên trái có 11 phòng, cánh bên phải có 14 phòng, tất cả là 25. Có lẽ sẽ là tiếng kêu giằng xé mà Lucas phải tự hỏi, bứt rứt và nung nứng. Lucas làm ở cái khách sạn này đã gần được ba năm. Công việc hàng ngày của nó là chào đón, xếp khách vào phòng, giải thích và trả lời các câu hỏi nếu có. Không cần mỉm cười thân thiện, không cần tỏ vẻ vồn vã, không cần tay bắt mặt mừng và cúi rạp người cám ơn. Cũng không cần phải rú lên khi thấy một đứa trẻ con “ôi dễ thương quá, ôi đáng yêu quá, ôi thiên thần quá.” Chỉ cần lẳng lặng đặt thêm một cái nôi màu xanh trong phòng. Lucas là một thằng khùng. Nó nói với tôi là nó làm tình mỗi đêm, dù rằng điều đó cũng chẳng làm nó yêu bạn gái và cuộc sống của nó hơn. Lucas có một trái tim, nhưng nó thả trôi cái tính người ấy ở đâu đó, xa lắc xa lơ, chẳng thèm thắc mắc. Cái mà hàng ngày nó sống cùng là sự chán chường, thân xác và than vãn. Ánh mắt mệt mỏi, khuôn miệng bĩu bĩu giễu cợt, cái nhún vai vô trách nhiệm. Câu nói yêu thích của ngày là “Đời chán òm.” Tôi hỏi nó sao mày mãi than vãn chảy rũ khi có quá nhiều thứ bên cạnh, có gia đình, có công việc, có tình yêu, có bạn bè. Biết sao cho đủ? Nó nói thờ ơ ngắn gọn, “Khái niệm có gì quan trọng.”

>>>

Nguyễn Một – Đất trời vần vũ (chương 36 – 40)

(Tiếp theo 33 – 35)
 

CHƯƠNG 36

Chuyện kể của nhà thơ:

Lưỡi dao quyền lực sẽ không chạm được trái tim ông, nếu ông không phạm vào đức hiếu sinh.

 

Nhà thơ trầm ngâm nói:

– Cù lao Dao là vùng đất bi thảm, vùng đất của những vụ thảm sát kinh hoàng trong mọi cuộc chiến tranh. Hai trăm năm trước, nơi đây đã từng xảy ra vụ thảm sát.

– Anh kể đi. >>>

Nguyễn Một – Đất trời vần vũ (chương 33 – 35)

(Tiếp theo 29 – 32)
 
CHƯƠNG 33
 
Chuyện kể của nhà thơ:

Chàng biết giới cầm quyền ở những triều đại luôn mặc định là phải chiến thắng thì sự thật có thể đưa đến giá treo cổ!
 
Sau gần một tháng, lênh đênh trên biển, chiếc tàu cập vào cửa Hàn. Hình ảnh đầu tiên mà đoàn quân của Trần Đại bắt gặp là một người đàn ông gầy gò và rách rưới, đang giăng câu trên chiếc thuyền thúng. Trần Đại cho thủy thủ thả chiếc thuyền nhỏ chèo lại gần mời ông ta lên thuyền lớn và nhờ ông ta chỉ lạch để vào bến cảng Phố Hàn. Giọng khá nặng, ông ta nói:

– Đi theo đường ni, quẹo qua trái, chứ qua phải sẽ gặp bãi cát. >>>

Nguyễn Một – Đất trời vần vũ (chương 29 – 32)

 (Tiếp theo 24 – 28)

CHƯƠNG 29
 
Tôi nhận ra thế giới vật chất, nơi mà chúng ta lạc mất nhau, quá nhiều khổ đau và muộn phiền.
 
Linh chi Yêu dấu!

Tôi đã làm những bài thơ vì tình yêu của em. Tôi đã làm đủ nghề kiếm sống để đi tìm em. Tôi cũng đã bị dằn xé vì tôi hiểu cả hai thế giới. Tôi nhận ra thế giới vật chất, nơi mà chúng ta lạc mất nhau, quá nhiều khổ đau và muộn phiền. Em biết không? Ở đời này chuyện chết, sống là chuyện tương đối. Vì vậy, tôi tin vào sự phục sinh của Chúa Ki-Tô, người ta đóng đinh thể xác Ngài vào cây thánh giá, >>>

Nguyễn Một – Đất trời vần vũ (chương 24 – 28)

(Tiếp theo 19 -23)

CHƯƠNG 24
 
“Cù lao Dao có lịch sử hay không?” Chẳng còn quan trọng đối với anh nữa…
 
Mặt trời đã lên cao, Hải xếp gọn đống sách vở vào tủ rồi đi ra vườn. Anh vươn vai hít thật sâu làn không khí trong lành. Ngày hôm qua, nhà trường đã làm lễ tổng kết năm học, kỳ nghỉ hè đúng vào dịp mùa trái chín. Các thầy cô giáo có một tháng nghỉ ngơi, trước khi vào mùa hành xác với những giáo trình nhàm chán, được đặt tên “bồi dưỡng nghiệp vụ”. Cù lao đã nhộn nhịp từ sáng sớm, những người hái trái cây làm việc từ lúc những tia nắng hồng vừa ló dạng phía dòng Thanh Long. >>>

Nguyễn Một – Đất trời vần vũ (chương 19 – 23)

(Tiếp theo 15 -18)

CHƯƠNG 19

 

Cô không biết người đàn ông đó như thế nào. Nhưng cô linh cảm người đàn ông đó sẽ đến tìm cô và anh đã đến.

 

Ngày xưa, trên con đường từ Bắc vào Nam, nhiều đoạn đường chỉ là rừng núi hoang vu không có người ở. Vì vậy phải lập ra những trạm nghỉ chân, dùng cho ngựa đưa thư hoặc cho quan quân di chuyển đến đó mà nghỉ. Cứ mỗi đoạn đường dài bằng một ngày ngựa chạy thì có một trạm nghỉ chân như vậy. Giữa mỗi trạm nghỉ chân có một đồn lính gọi là “thủ”, ngày nay còn những tên gọi địa phương như Thủ Đức, hay Thủ Dầu Một là xuất phát từ đó. Bến đò trên cù lao, cũng là một nơi >>>

Nguyễn Một – Đất trời vần vũ (chương 15 – 18)

(Tiếp theo 10 – 14)

CHƯƠNG 15

 
Miếng ngọt của anh đôi khi mang lại đắng chát cho người khác.

 
Bảy Tánh là người thèm đường một cách kỳ lạ. Bất cứ lúc nào y cũng có thể ăn đường. Ly cà phê của y uống bao giờ cũng bỏ đường nhiều gấp ba lần người khác. Dân cù lao, ngay từ nhỏ đã sống trong mùi hương bưởi và mùi mật mía nên họ thích ăn ngọt, riêng Bảy Tánh nghiện đường như người ta nghiện thuốc phiện. Mỗi lần nhìn thấy chảo đường sôi ùng ục, y hét lên: >>>