Trịnh Cung
Mai Sơn | Ngục quán
Chiếc taxi dừng lại đầu con hẻm, đúng con hẻm có tấm bảng nhỏ sáng đèn “cà phê Hẹn hò” phía trên cột điện giữa giăng mắc vô số dây điện màu đen như cái ổ rắn. Anh dáo dác nhìn trước nhìn sau xem có ai khả nghi bám theo không, rồi mở cửa xe, rảo bước đi vào trong, vẫn cảm thấy như có vài ánh nhìn bám nhột nhạt trên lưng anh. Anh dừng lại trước căn nhà nhỏ treo một tấm bảng y hệt tấm bảng đầu hẻm. Một cậu bé phục vụ mở hờ một cửa kính đón anh, đưa anh vào, Tiếp tục đọc
Ngu Yên | Thơ Trịnh Cung Trên Nước Mỹ
Tôi biết Trịnh Cung là nhà thơ trước khi biết ông là họa sĩ. Có lẽ, một số người giống tôi, lần đầu tiên gặp gỡ Trịnh Cung qua ca khúc “Cuối Cùng Cho Một Tình Yêu” của Trịnh Công Sơn, phổ thơ Trịnh Cung. Tiếp tục đọc
Tưởng niệm nhà thơ Nguyễn Đức Sơn (1937 – 2020)
Nguyễn Quốc Chánh | Lý tính II
1.
Khi mày không phải người, không biết chùi đít bằng giấy mềm, đánh răng bằng kem thơm, mày là thịt.
Khi mày không phải người, không biết giong buồm ra khơi, cướp đất dựng hàng rào, mày là thịt. Tiếp tục đọc
Trà Đóa | Những câu chuyện tình
Lứa tuổi từ bốn mươi đến năm mươi là một khoảng thời gian dị kỳ trong đời người, đó là một đoạn tô đậm trên biểu đồ định mệnh hay một khúc quanh chuyển hướng trên cái parabol cuộc đời. Chẳng phải ngẫu nhiên mà Charles Bukowski luôn thấy mình 45 tuổi dù khi ông ấy đã bảy mươi hoặc lúc chỉ mới mười sáu.
Và chúng tôi đang là những kẻ như vậy. Tiếp tục đọc
Trịnh Cung | Mắt gỗ
Bá Thụ Đàm | trường ca Cành Hồng (trích)
Năm 1980 – để tưởng nhớ lại những người đã rời bỏ
cái quá khứ mà họ từng yêu mến
1
cành hồng tôi dâm sau nhà
đã nảy lên một cái chồi tối hôm qua
tôi vội rào lại, bằng tám thanh tre nhỏ
trước khi con mèo có ý định xơi tái nó
thật kì lạ, ba tháng sau
từ cái chồi hôm nào, mọc thêm ba cái chồi khác
mỗi cái nở ra hai bông hoa
đáng ghét thay, chúng bỗng đồng loạt tru tréo lên
với người sinh ra mình Tiếp tục đọc
Trần Băng Khuê | Lá thư mùa thu gửi Auckland
Nơi đó, đang mùa thu, đã sang thu từ đầu tháng tư rồi. Tôi không nghĩ mình sẽ mong nhớ những ngày thu đến độ quay quắt đến thế. Chỉ là không thể rời bỏ được thì quá khứ, từng lớp ký ức chồng lấn lên nhau. Dù đôi khi vỏn vẹn những vòng quanh lên đồi xuống dốc trong lòng một cái thành phố.
Tôi lục lọi mớ đồ vật từ chiếc túi canvas có in hình con chim kiwi, quà tặng sinh nhật của một người bạn ít tuổi đang làm nghiên cứu sinh bên ấy. Tiếp tục đọc
Âu Thị Phục An | Ngã xuống
Sao tiềm thức cứ cợt đùa ta
Nhắm mắt lại biển như đổ về ngàn con sóng
Biển một thời hoang mang như giấc xưa hang động
Người lom khom che khố dấu hoang sơ
Xây vụng về lần đó những ước mơ
Mà hờn dỗi cách nhau nghìn nghìn hải lý Tiếp tục đọc
Trịnh Cung | Bài niệm cho vong tôi
Tôi gõ vào ban mai
Bằng cái ngáy cuối cùng
Tôi từ chối thức dậy
Vì cố tìm lời giải
Cho những cơn mơ vụn
Sao tôi bị chặt khúc
Đựng trong từng bịch nylon
Như thực phẩm để dành
Trong ngăn đông lạnh Tiếp tục đọc
Trần Băng Khuê | Không thể rời khỏi những nơi như thế
Thứ sáu, Gloria J
Thường là ngày thứ sáu, hoặc hai ngày cuối tuần tôi mới rời khỏi building với bốn bức tường giáp mặt để ra phố. Tạt quán cafe quen dưới Queen st, Gloria J và Miann ở Britomart.
Tôi thích ngày thứ sáu hơn thứ bảy và chủ nhật. Thời gian của cuối tuần sẽ được kéo dài ra thêm một chút. Mọi người cũng sẽ bớt bận rộn hơn. Tôi thích cảm giác khi thấy những người thân quen của mình nở bừng sự sung sướng trên khuôn mặt. Tiếp tục đọc
Trịnh Cung | Buổi mai, mặc kệ
Hắn không ra đứng ở ngã tư đường Brookhurst – Bolsa
Như mọi ngày
Sáng nay
Hắn đã ngủ một giấc dài
Trong chiếc chăn màu lông chuột
Hay màu khói
Khói xe
Khói cần sa
Hay khói từ cống bốc lên ngày băng giá
Mặc kệ Tiếp tục đọc
Trịnh Cung – Gốm Nguyễn Quốc Chánh
Với hơn 250 sản phẩm gốm, triển lãm cá nhân đầu tiên của Nguyễn Quốc Chánh vừa qua tại Sài Gòn đem đến cho người xem hai điều thú vị: một là bất ngờ trước số lượng “khủng” của tác phẩm mà một người chưa bao giờ có “tiền án tiền sự” với thứ nghệ thuật làm bằng đất sét và lửa như Nguyễn Quốc Chánh có thể tạo ra chỉ trong sáu tháng; hai là vẻ đẹp ngoạn mục của chính những tác phẩm ấy. >>>
Trịnh Cung – Và thơ cũng khánh tận
Có một Thằng
Để làm được một bài thơ
Hắn cắt một miếng thịt mình
Ăn để tự hứng
Không phải nhờ vào mình Chúa
Không phải cậy vào máu Thầy >>>