Phan Nhiên Hạo: Việc phân định rạch ròi giữa thơ chính trị và phi chính trị, dấn thân và không dấn thân, phản kháng và không phản kháng, là điều tế nhị. Ngay trong sáng tác của cùng một tác giả có thể vừa gồm những bài thơ có tính hiện thực xã hội và chính trị, vừa gồm những bài thơ thuần túy trữ tình. Thậm chí trong một bài thơ có khi đoạn đầu là phẫn nộ xã hội, đoạn sau là yếm thế cá nhân. Anh Tô Thùy Yên nói có vẻ như muốn giữ thơ trong thư phòng yên tĩnh, nhưng thơ anh cũng cho thấy cái bối cảnh lịch sử mà trong đó con người là nạn nhân. >>>
Trần Tiến Dũng
Nguyễn Quốc Chánh, Trần Tiến Dũng, eL., Phan Nhiên Hạo, Chân Phương, Thường Quán, Tô Thùy Yên – Về thơ Việt đương đại [hạn] (phần 1)
Thảo luận bàn tròn (1, 2)
Phan Nhiên Hạo: Nhà thơ Mỹ nổi tiếng Charles Simic đã viết: “Thơ ca là một trẻ mồ côi của im lặng. Từ ngữ chẳng bao giờ bình đẳng được với những kinh nghiệm đằng sau chúng.” Đằng sau mỗi bài thơ là đời sống của người làm thơ, đằng sau mỗi câu chữ là lao tác nghệ thuật và quan niệm thi pháp. Nhà thơ là một kẻ lạ kỳ: vừa kiêu hãnh vừa cảm thấy vô tích sự, vừa làm một thứ nghệ thuật khó tính lại vừa mong thiên hạ hiểu mình, vừa muốn sống trọn vẹn cái đời sống riêng tư vừa mang vác thứ lương tri công dân tuy gầy gò nhưng khá khỏe mạnh. Nhà thơ Việt còn rắc rối hơn, y bị đặt trước nhiều vấn nạn >>>
Trần Tiến Dũng – Khối màu ám ảnh

Một hôm tôi đứng trước tấm bố trắng khổ rộng, tôi muốn trét bằng sơn dầu một bức tranh chỉ với một màu đen. Tâm trạng tôi lúc đó thật sự đen, sắc đen có trong tôi từng ngày, kéo dài lê thê và cưỡng ép tôi phải chung sống.
Tôi bắt đầu trét màu đen lên bố, trét tèm lem, nhầy nhụa… Tôi bôi trét màu đen trong tình trạng kẻ cuồng rối đầu óc và cảm xúc, kẻ si dại cho rằng bôi mê đắm sẽ tìm thấy chính mình trong sắc độc màu. >>>
Trần Tiến Dũng – Sài Gòn không ngẩng đầu ngóng mưa
Mỗi khi đi trên đường dẫn về hướng nhà thờ Đức Bà, cái nhìn tôi đều được mở ra. Nếu đi bộ thì toàn cảnh không gian quảng trường Vương Cung Thánh Đường cho tôi cảm giác nơi này như một vịnh biển thoáng rộng. >>>
Trần Tiến Dũng – Đêm qua người tình lại bỏ quên bàn tay trong quần
Người đàn ông chỉ nhìn thấy bóng tối
hắn nói đúng là mắt hắn màu đen
hắn nói đúng là phía trước hắn chỉ toàn là bóng tối
hắn nói đúng là thể chế độc tài là một khối choán hết sắc đen, bóng tối >>>