họ cấm tàng trữ thơ
vì thơ là một tôn giáo
tôi cất thơ
như loài nấm hương mọc sâu dưới lòng đất
như bộ lạc giữ bí mật các phép thuật
bạn đọc tôi, như tôi đọc cho bạn
số phận của chúng ta Tiếp tục đọc
Nguyễn Man Nhiên
nguyễn man nhiên – “phố hoài”
nguyễn man nhiên – Ảo cảnh đô thị
nguyễn man nhiên – oldies #2
nguyễn man nhiên – crazy kim
tôi nhớ đêm nhà kim
áo khoác treo một dấu hỏi
cô mặc chiếc váy nhỏ màu trắng với những chấm polka đỏ
cô là một khoảng cách, nhưng với tôi lúc này cô đang đứng trước mặt
tôi nhận ra lý do tại sao tôi đã ở đó >>>
nguyễn man nhiên – di sản
trở về nhà, cô thường ngủ vài tiếng rồi dậy cầu nguyện trước khi mặt trời mọc
nhưng cũng có đêm cô nằm trên giường và mong chờ những giấc mơ xuất hiện
đôi khi chỉ là những hình dáng méo mó phản chiếu như trong một quả cầu pha lê vỡ ra làm nhiều mảnh >>>
nguyễn man nhiên – một ghi chú bên lề
tôi có một căn phòng
với ổ khóa trên cửa
tôi có một quá khứ
bị xóa sổ, trống rỗng và hoen rỉ
tôi có một số phận
khỏe mạnh như tấn thảm kịch >>>
nguyễn man nhiên – chân dung mùa đông. chợt ghi
chân dung mùa đông
tôi vẽ chân dung tôi
một cánh cửa khép hờ ngáp vặt
mái nhà của ngôi đền cũ
nơi cánh buồm giặt nghỉ ngơi
tiếp giáp với dòng sông, lau sậy và cỏ dại >>>
Nguyễn Man Nhiên – một mình trong thế giới này quá nhỏ. phác thảo
một mình trong thế giới này quá nhỏ
trong mê cung của sự rắc rối, tôi đi thơ thẩn
trí tưởng tượng của nhà thơ ăn theo khoảng cách
các nếp nhăn sâu vào mặt >>>
Nguyễn Man Nhiên – một nơi ấm áp, buồn ngủ với rượu vang bên cạnh
những dải núi phá vỡ trong một vệt màu xanh
bóng của dây leo trên các bức tường
bí mật được che giấu dưới bụi cây quả mọng
tôi đã ở đây, qua đêm với tường cáu bẩn
những cuốn phim ba xu nát nhàu như tấm trải giường >>>
Nguyễn Man Nhiên – cuối tuần ở x.
tôi nhìn thấy cô che miệng ngáp, trong câu chuyện ngắn ngủi
chỉ để biện minh cho trận mưa lớn hôm qua
nơi các cửa chớp luôn đóng để giữ nhiệt và những con ruồi
chuyển động như mũi tên bay đêm bí mật >>>
Nguyễn Man Nhiên – giấc mơ mù nhấp nháy. chết xuống…
giấc mơ mù nhấp nháy
tôi đã thử một hoàng hôn
sợi dây thừng quanh cổ
ngược phố tan tầm, phải đối mặt với gió
lãng du trượt khỏi những đường băng của không khí
ngã tư trong cuộc sống của bạn bắt đầu >>>