Nguyễn Hồng Nhung dịch
Óng ánh phong phanh mong manh áo vàng tươi xuyên suốt
bình minh hè rạng rỡ khắp nơi:
nữ thần mặt trời ngỡ tôi vẫn ngủ ngon, bởi
ngó vào nhà, nàng mỉm cười êm dịu, >>>
Nguyễn Hồng Nhung
Szabó Lőrinc – Như bệnh dịch hay bạo chúa viếng thăm
Nguyễn Hồng Nhung dịch
Thật khủng khiếp, sự thờ ơ này,
và những tháng ngày bình thản,
lúc không hề nghĩ tới em,
chỉ tức giận, khi
tên em, hoặc tên chúng ta ở đâu đấy >>>
Nguyễn Hồng Nhung – Đàn bà
(Gửi Trần Minh Quân)
Vừa đọc mấy dòng đầu tiên, nó đã biết đây là đàn bà viết.
Không lầm được – linh hồn đàn bà. Hiếm lắm, bởi rất lâu rồi mới bắt gặp lại.
Như khi ngồi trên xe buýt, chợt nhìn qua khung kính của một chiếc xe buýt khác, thấy một khuôn mặt tư lự, một đôi mắt đăm đăm, một bất động trang nghiêm buồn bã… >>>
Nguyễn Hồng Nhung – Vài cảm nhận về Bàn Tròn Mỹ Thuật trên litviet
Hai tuần liền thật thú vị đọc Bàn Tròn Mỹ Thuật trên litviet. Thú vị vì đọc xong cứ phải ngẫm nghĩ, liên tưởng, cứ vẩn vơ đọng trong đầu lâu đến mức phải ngồi xuống… gõ phím, viết ra những cảm nghĩ của mình. Mới yên. Âu cũng là bệnh trầm ngâm một mình trong thời đại internet của những kẻ sống không cùng một nơi nhưng lại dùng chung một công cụ truyền thông, chung một thứ tiếng mẹ đẻ.
Tại sao tôi lại nhắc ngay đến tiếng Việt mẹ đẻ? Có lẽ vì tôi có một ý nghĩ riêng hơi khác so với ý kiến của họa sĩ Trịnh Cung về tiếng Việt khi hoạ sĩ nhắc đến thơ Việt trong bàn tròn. Nhưng điều này chút nữa tôi sẽ nói. >>>
Nguyễn Hồng Nhung – Làm gì với mùa đông
Người ta bảo nhau: chỉ còn một tháng nữa thôi, mùa Xuân sẽ đến. Ngày 21 tháng Ba sẽ Lập Xuân. Như thể truyền cho nhau một hy vọng. Như thể an ủi những ngày ngơ ngác này của tôi?
Bạn sẽ nghĩ gì, khi sững sờ đứng trước một người quen đang hấp hối, đang vật lộn chống lại những cơn đau thể xác, >>>
Gyukics Gábor – Chùm thơ Valentines
Tác giả Gyukics Gábor và dịch giả Nguyễn Hồng Nhung gặp nhau khi cùng làm việc trong Nhà Dịch Thuật Hungary (Balatonfüred) tháng 2.2012. Chùm thơ dịch nối thân tình văn chương này, từ nguyên bản tiếng Hungary, xin gửi tặng bạn đọc Việt Nam nhân Lễ Hội Tình Yêu Valentines. >>>
Nguyễn Hồng Nhung – Thơ Nhung tháng Chạp
1. Âm thầm
Tuyết đầu mùa bay lơ thơ… phơ phất…
trần trụi cỏ lạnh khoanh trắng những đốm tròn,
run rẩy xám cành cong vẽ khung trời nguyệch ngoạc
quạ đen lượn vòng rủ âm u những ngọn cây cao…
Cố hương nơi nao? >>>
Nguyễn Hồng Nhung – Tiếng nguồn
ghi chép
Tôi cho sinh viên tự chọn: hoặc đọc, hiểu, học từ theo bài tôi đưa, hoặc tự chọn một bài mình thích, sau đó sẽ trình bày trong giờ thi nói.
Tất nhiên đứa nào cũng tự chọn bài chúng thích.
Thi đầu tiên là Zita, một con bé có đôi mắt to, xanh (thế mới hay!) chỉ nước da không trắng lắm và đôi môi mọng kiểu châu Á hé lộ xuất xứ pha Á của nó. >>>
Szabó Lőrinc – Bóng ma. Hôn nhân. Bản thanh toán
Nguyễn Hồng Nhung dịch
Bóng ma
Ôi giá mà khoảng mười lăm-hai mươi năm
trẻ lại… nhìn cuộc đời như thế
qua những khung cửa sổ, về phía trước, từ xa,
như khi đó tương lai ta ngước,
khi đó – cứ cho là: ta mới tuổi hai mươi –
lúc: ta chỉ là thằng đầy tớ số phận ta. >>>
Nguyễn Hồng Nhung – Thu tàn
Tôi lại thấy mình đứng bên hồ, cúi gập người trên thành cầu chăm chú nhìn xuống mặt nước trong veo, nơi có bốn con vịt trời đang ngủ trong bốn tư thế.
Từ bầu trời xanh dịu dàng đang từ từ trong vắt, >>>
Petri György – Nụ cười
Nguyễn Hồng Nhung dịch
Tôi sẽ chết. Chẳng bao lâu nữa.
và điều này như choáng váng mơ hồ
thuở thiếu niên-lần đầu tiên
lẻn ra ban công mỗi sáng-
nhả vụng vài hơi thuốc. Đã trôi qua,
tất nhiên, như mọi cái đều đã trôi qua. >>>
Nguyễn Hồng Nhung – Viết khi đọc Đạp Chân Vào Bầu Trời của Nguyễn Viện
Tôi vừa ngắm nhân vật TÔI của Nguyễn Viện dốc ngược đầu đi lại trong nửa câu chuyện, vừa mặc quần áo để chuẩn bị ra khỏi nhà. >>>
Nguyễn Hồng Nhung – Đêm đọc thơ Chân Phương
(Đọc “Lại sinh nhật blues” của Chân Phương)
Người ta thường bảo: đêm đen
Đối với tôi, đêm nay màu trắng. Có thể con người càng thức, đêm càng trắng, với miên man hồi ức và trầm ngâm suy tưởng. >>>
Nguyễn Hồng Nhung – Hai bài thơ
(Tặng Nguyễn Tấn Cứ. Viết nhân đọc hai bài thơ của tác giả)
Gã trai vô danh
hiện lên từ những bài thơ buồn vật vã
tôi nhìn thấy đốm lửa lập lòe đầu điếu thuốc
đôi mắt ưu tư gã xót quê hương >>>
Nguyễn Hồng Nhung – Hạnh phúc kiếm tìm
(Gửi Phan Nhiên Hạo sau khi đọc tùy bút Ba Bức Thư…)
Đọc xong những dòng chữ êm đềm của một người viết chưa tìm thấy sự êm đềm cho mình, tôi khóa cửa, đi ra bến xe điện.
Chỉ cần sau ba chặng đỗ, chiếc tàu điện vàng leng keng này sẽ đưa tôi đến một khoảng đất rộng mênh mông, được quây lại bởi những conteno đen đủi xấu xí, tạo thành một mảng đời thường, mang tên: chợ giời quốc tế. >>>