Nguyễn Đăng Thường dịch
Tui là một thằng con Mĩ.
Nếu một ngày nào đó chúng nó đem tui ra xử bắn vì “tội” làm kách mệnh thì tui muốn được ăn một cái hăm-buốc-gưa với khoai chiên, và uống một chai Coca, trước khi ra đi. >>>
Nguyễn Đăng Thường dịch
Tui là một thằng con Mĩ.
Nếu một ngày nào đó chúng nó đem tui ra xử bắn vì “tội” làm kách mệnh thì tui muốn được ăn một cái hăm-buốc-gưa với khoai chiên, và uống một chai Coca, trước khi ra đi. >>>
những đứa trẻ chân đất chơi đá lon
trong con hẻm ngoằn ngoèo
không có mi >>>
Nguyễn Đăng Thường dịch
Máy móc đã bỏ đi, và cùng đi với chúng là những người thợ
điều khiển
Chỉ còn một cái ghế lưng cao cố vươn lên như một chiếc ngai vàng
Trong khoảng không gian vắng vẻ đó. >>>
Hồi nhỏ (trung học đệ nhị cấp) lúc khởi sự đọc vài bài xô-nê của “nhà thơ thiếu niên” (Sensation, Le mal, Le dormeur du val, Au cabaret vert, Ma bohème, Voyelles) và biết đôi điều về huyền thoại “người đàn ông với đế giầy gió”, tôi có mơ trở thành một Rimbaud mắt nâu tóc đen của văn minh miệt vườn sáu tỉnh lỵ Nam Kỳ Cục không nhỉ? >>>
Cuốn sách đầu tiên anh đọc?
Vần quốc ngữ.
Tác phẩm vô danh anh muốn ca ngợi.
Bất cứ cuốn truyện nào “chưa nổi tiếng” hay “đã lừng danh” của cụ Hồ Biểu Chánh. >>>
Nguyễn Đăng Thường dịch
Tôi đã để lại khắp nơi những mảnh vụn của tôi
Như những kẻ đãng trí thường hay bỏ quên
Những găng tay và những cây dù
Đượm màu buồn thảm của bất hạnh. >>>
Nhai nuốt sáu cục cứt chuột* uống ba ngụm nước suối tiên bồng lai kiên nhẫn đợi một thời gian dài hơn chờ gô đô đái trong quan tài mà vẫn chưa hóa gián.
Thế nên, chiều xuống, áo lính buồn ngẩn ngơ bước trên đường thắm hoa ngắm chưn dài lướt xa tới cuối xa lộ thống nhứt nhà thương điên Biên Hòa-bệnh viện tâm thần Chợ Quán thấy Thanh Tâm Tuyền >>>
Mộng du
Tớ mơ thấy mình là thiên tài Thơ Việt bay sang Mỹ dự tiệc cưới đứa cháu ngoại một cựu sinh viên hoa hậu áo dài và cũng được ngài tổng thống Mỹ mời tới nhà cụng ly xơi cơm tay cầm với ngài và bà xã. Mặc bộ quốc phục khăn đóng áo dài trịnh trọng >>>
mỗi năm mai đào rộ
lại thấy dân nghèo khổ
đứng chen chúc trầm trồ
ngó trí thức bưng tô
xơi mứt của chế độ
Nguyễn Đăng Thường dịch
Bị giết chết:
và tôi không cần biết rõ
bởi tôi hay do nó mà chúng nó
đã bị giết chết.
(Maïakovski)
Câu thơ Maïakovski. Những hình ảnh của nhà thơ. Tác phẩm trữ tình của anh. Tôi đã từng nói đến từ thủa xa xưa. Tôi có cho xuất bản các phát thảo về chúng. Tôi luôn luôn trở lại với dự tính về một cuốn tiểu sử. Đề tài quyến rủ, chỉ tại vì ngôn từ của Maïakovski trên bình diện phẩm chất khác biệt với tất cả thơ ca của nước Nga trước anh, >>>
Thôi đi cha nội. Thôi bỏ đi Tám. Không hiểu sao hai câu này vẫn lẽo đẽo theo tui hoài, dù tôi đã ra hải ngoại, và sống lẻ loi cô đơn chiếc bóng lạnh lùng đêm đêm bên bàn gõ chữ? Thêm một lẽ nữa, là khi còn ở quê nhà, tôi cũng chưa từng hành động sai quấy, hay ăn nói bậy bạ chốn đông người để được mời đi chỗ khác ngắm nhũ hoa >>>
Nguyễn Đăng Thường dịch
Hạ được mấy tên rồi
Bùm bùm
Buồn cười vì
Bùm bùm >>>
gần 12 giờ khuya đêm thứ bảy con trăng rằm tháng 9 vừa tròn vo ngoài căn bếp nhỏ >>>
Tôi không buồn nôn.
Tôi có một bài thơ ngắn đăng báo mạng.
Tôi dị ứng thơ tôi.
Tôi không thích thơ Nguyên Sa. >>>
1.
tôi rất dễ thương và rất khó thương
hy vọng phần dễ đông hơn phần khó
tôi không thương tôi
cho nên tôi không làm thơ tình
tôi không ghét tôi
nhưng địa ngục là
những kẻ khác >>>