David Herbert Lawrence | Họ sống ở đầm (trích tiểu thuyết Cầu Vồng, chương II)

Mai Sơn dịch

Cô là con của một ông chủ đất người Ba Lan, mà vì mắc nợ đầm đìa những người Do Thái ông đã phải cưới một bà vợ người Đức giàu có, và ông chết ngay trước cuộc nổi loạn. Khi còn rất trẻ, cô lấy Paul Lensky, một trí thức từng học ở Berlin, và trở về Warsaw như một người yêu nước. Mẹ cô tái giá với một thương lái người Đức rồi theo ông ta đi đâu mất. Tiếp tục đọc

David Herbert Lawrence | Tom Brangwen đã cưới một cô gái Ba Lan như thế nào (trích tiểu thuyết Cầu Vồng, chương I)

Mai Sơn dịch

Nhiều thế hệ gia đình Brangwen đã sống ở Nông trại Đầm, trên những đồng cỏ nơi có con kênh Erewash lờ đờ uốn khúc chảy qua những cây trăn, ngăn cách Derbyshire với Nottinghamshire. Cách xa hai dặm có một tháp chuông nhà thờ trên đồi, những ngôi nhà của thị trấn thôn quê nhỏ bé chen chúc bò dọc lên đó. Tiếp tục đọc

Mai Sơn | Ngục quán

Tranh, Trịnh Cung

Chiếc taxi dừng lại đầu con hẻm, đúng con hẻm có tấm bảng nhỏ sáng đèn “cà phê Hẹn hò” phía trên cột điện giữa giăng mắc vô số dây điện màu đen như cái ổ rắn. Anh dáo dác nhìn trước nhìn sau xem có ai khả nghi bám theo không, rồi mở cửa xe, rảo bước đi vào trong, vẫn cảm thấy như có vài ánh nhìn bám nhột nhạt trên lưng anh. Anh dừng lại trước căn nhà nhỏ treo một tấm bảng y hệt tấm bảng đầu hẻm. Một cậu bé phục vụ mở hờ một cửa kính đón anh, đưa anh vào, Tiếp tục đọc

Mai Sơn – Tâm cảnh

Anh định không sống nữa. Ý nghĩ đó nhẹ nhàng len vào đầu anh cùng một cảm giác dễ chịu vào khoảnh khắc sắp thức giấc sáng nay. Anh muốn thốt lên thành tiếng: “Tôi định không sống nữa.” Và suýt bật cười khi nhớ tới một câu chuyện tiếu lâm…Một chiếc xe tải thắng gấp vì có một bóng người lao vào đầu xe. Trong thoáng chốc anh tài xế biết mình may mắn kịp tránh được một tai nạn. >>>

Mai Sơn – Một chỗ chật hẹp

Chiếc ghế mây võng xuống và thủng một lỗ bằng nắm tay ở chính giữa, dựa vào tường, cạnh một bên là chiếc tủ lạnh màu trắng, và một bên là cái bàn thấp ngổn ngang ly, dĩa, chai nước suối uống dở dang, một cuốn tiểu thuyết (bản photocopy) của Calvino, và mấy tờ báo thể thao.

Một chiếc ghế mây y hệt như vậy không còn trong phòng nữa: anh đã đem đặt ở hành lang và người dọn rác chung cư đã mang đi. Anh không nhớ rõ chiếc ghế ấy có võng xuống và thủng một lỗ bằng nắm tay ở chính giữa như chiếc ghế này không. >>>

Mai Sơn – Hình dung

Không biết từ những nguồn cội xa xôi nào mùa mưa kéo tới và bắt đầu hắt vào phòng tôi, qua khung cửa sổ, những miếng lấm tấm rờn rợn lạnh lên mặt, lên tay làm tôi thẫn thờ như bị đánh thức mà nhìn quanh không thấy ai, hay bị réo gọi mà không biết phải trả lời vào đâu. >>>

Mai Sơn – Phức cảm

Anh trở mình thêm một lần nữa, không biết là lần thứ mấy, nhưng biết chắc rằng mình không thể ngủ được. Đầu óc anh sáng lờ nhờ như một bãi hoang, mà những ý nghĩ hình ảnh ký ức tưởng tượng là từng đàn súc vật lần lượt kéo đến giày xéo đã đời rồi bỏ đi. Đàn súc vật đầu tiên đã bỏ đi là gì? Là thực tại tinh thần nào? Là đợt sóng nào vừa rút ra mênh mông ngoài kia? >>>

Mai Sơn – Bữa tiệc

Nàng cầm cành hoa hồng đưa lên mũi. Chiếc mũi nhỏ hơi nghiêng xuống, thấy rõ một đường thẳng ánh lên giữa khuôn mặt, hai cánh mũi khẽ động đậy. Lúc này, chỉ với khứu giác thầm kín của mình thôi, nàng đang chiếm hữu anh từ từ. Nàng hơi hé môi như hớp một ngụm không khí. Bất giác nàng lim dim mắt, ngửa cổ lên: một cây gai đâm nhẹ vào dưới cằm. >>>