sáng thứ bảy của khúc bánh mì xúc xích
sự hiền ngoan của cà phê đá trầm ngâm
ý thức không ngủ ngon Tiếp tục đọc
Âu Thị Phục An
Âu Thị Phục An | Đánh dấu vĩnh hằng
màu mực pha loãng
dành cho chữ kí trên khung cửa phân ưu
mọi người khóc cho một hành trình đã dứt Tiếp tục đọc
Âu Thị Phục An | Hai mươi mét vuông
mọc lên từ tâm tưởng tôi là tháng ngày dụ hoặc
trôi theo dòng sông ẻo lả ong bướm dưới trời mưa
chàng là nỗi buồn mọc cánh từ khi bỏ đi
chàng đã làm tôi ngất ngư trong bàn tay khát Tiếp tục đọc
Âu Thị Phục An | Ngã xuống
Sao tiềm thức cứ cợt đùa ta
Nhắm mắt lại biển như đổ về ngàn con sóng
Biển một thời hoang mang như giấc xưa hang động
Người lom khom che khố dấu hoang sơ
Xây vụng về lần đó những ước mơ
Mà hờn dỗi cách nhau nghìn nghìn hải lý Tiếp tục đọc
Âu Thị Phục An – Mặt trời chiều chiếu xuống mặt tôi
và cũng như thế
chiếu xuống lõa thể tôi
dòng sông nhún nhảy
trôi tôi ra biển trưa
dập dềnh dập dềnh
Âu Thị Phục An – Thu, thu em
khi màn đêm buông xuống
hạnh ngộ ly kỳ bắt đầu
khi đôi bàn tay dan díu
em ở đâu, Thu, Thu em >>>
Âu Thị Phục An – Tôi làm thơ trên cái gối
thì lẩn quẩn
cũng lại là mấy chuyện tình nóng hổi
ai biểu đẻ ra ba con vịt trời đầy màu sắc
để từng năm từng năm
chúng sãi cánh bay theo mùa động đực >>>
Âu Thị Phục An – Về biển lấn cấn
chuyến về ký ức bằng cơn mê hồi tưởng đủ làm mệt cái đầu
mối tình vừa bỏ cuộc cũng ở lại đằng sau
còn lại vài giọt máu vừa khô
đọng chết ảo tưởng >>>
Âu Thị Phục An – Ướp lạnh
lũ ma yên chí ngủ vùi trong những nghĩa địa mốc meo
tử sĩ và liệt sĩ
dĩ nhiên không còn lành lặn
xương xẩu nào rồi cũng giống nhau
mọi cái chết nào rồi cũng giống nhau >>>
Âu Thị Phục An – Chuyến xe bus đi về miền cuối
giá bốn ngàn đồng cho cái vé màu xanh
tôi nằm im dưới những dây nhợ thở oxy
trái tim thoi thóp đập
chuyến xe bus cuối cùng đi về miền cuối cùng
trăng thật nhạt nhòa
gió thật lạnh >>>
Âu Thị Phục An – Ra mắt
cái kệ sách đầy bụi của năm 2010
chứa đầy những tập thơ in lậu
rồi đem tặng
những tập truyện in chui
rồi đem tặng >>>
Âu Thị Phục An – Ngôn ngữ trong tuần
thúc giục chữ làm cái gì đó mà nó muốn
khoa trương nỗi buồn hay là cái gì đó nó muốn
khi linh hồn trôi trên tán cây mùa đông >>>
Âu Thị Phục An – Dấu chấm
ta trang sức mi bằng sự đớn hèn
gục đầu trước cường quyền
ta dẫm mi bằng gót chân trần
ba sáu năm nhỏ máu >>>
Âu Thị Phục An – Hai truyện rất ngắn
(Viết cho hai người đã mất)
Em lên ngày mai
Trưa Trảng Bàng.
Nắng như thiêu đốt con đường nhựa.
Thư ngồi đối diện với Phước trong căn hầm ngột ngạt. >>>
Âu Thị Phục An – Gió
Dạo nầy tôi thấy mình hơi lạ, vô tâm và chểnh mảng với mọi thứ quanh mình, ngủ tới 10 giờ sáng như một cô công chúa nhỏ được cưng chìu. Tôi ghét tiếng tích tắc của đồng hồ và tôi đã tháo pin ra. Tôi uống sữa trong tủ lạnh hoặc là một thứ nước giải khát >>>