Thời gian thay đổi cái này cái kia
nhưng để nhanh hơn
bạn phải ra tay
cái câu nói này của Andy Warhol quả là xứng đáng
đặt bên cạnh cái lon vừa dán nhãn
cái lon thì rỉ sét
nó từng bị cắt nham nhở bằng dao
để làm lon đong gạo
ở sạp gạo chợ của mẹ tôi những năm
thời gian đứng lại
rồi chạy như bị dí súng vào ót
cái lon từng nằm dưới đáy
một chiếc thạp gỗ thông
nó còn nằm chơi trong vườn khi tôi chế tạo hệ thống
truyền tin đầu tiên bằng một sợi chỉ và
một chiếc lon khác
và giấy pơ luya
những chiều tối nhìn lên sẽ thấy một chiếc máy bay bà già
một mắt đèn đỏ một mắt đèn xanh lục
nhấp nháy những tín hiệu
“chào nhé,” “bay đây nhé”
cái lon từng để đựng những con cút li ti sống dưới cát
buổi trưa ở hầm bứa sau lưng ngôi trường Thạc Gián ranh bìa thành phố Đà Nẵng
lang thang theo một tên lõi khác
nghe ngóng những con trùng vô hình này giữa những bụi xương rồng
mùi rác khó tả, trời xanh khôn tả
chiếc lon này có ở một chiếc thuyền gỗ tự sát
nó nhất quyết ra đi
đâm sầm vào những vết cắt
lam nham lở nhở
và nó không đợi thời gian
đã yên nghỉ mãi mãi ở đáy
hôm nay bạn lỡ thấy đây
là vì nó đã được kéo lên, lôi ra,
đặt lên một mặt phẳng
được mang nhãn, và sản xuất,
và trưng bày (1968, Andy Warhol, 1968?)
và hôm kia, tháng bảy 2012
đứa con trai của tôi
Bradley nguyễn
yêu cầu tôi vẽ lại
cho screenmachine.tv
vì một tiểu luận về phim của bạn nó
