Trần Thiên Thị – Đổ thừa buồn

nghe mưa
chợt thương con bướm vàng ngoài nội
đâu phải xa lòng mà đi không tới
trăng sắp vào tháng chín tháng mười

không có hẹn hò cơn mưa cũng rơi
không có gì bên trong giọt nước
ngoài hình bóng biền cỏ xanh cô độc
không có gì bên trong câu thơ
ngoài một em buồn

em ngồi chờ cho mưa tạnh
ta ngồi đổ thừa giọt mực
lênh loang câu chuyện chiều tà

ngày em đánh rơi chiếc hài cỏ
chân trời
góc bể
câu thơ đi tìm dấu bàn chân

ngồi nắm hai bàn tay
tình không ni tấc
nụ cười không hình vóc
biết ướm vào đâu mà tìm ra nhau

nửa đêm
không có cơn mưa nào
không có giấc mơ nào
đổ thừa muỗi kêu mà thức dậy

đổ thừa buồn mà níu lấy nhau
lập thu
này lập thu sầu