chẳng có cơn bão nào ở phía sau sự lặng yên
chỉ có sự yên ắng của mặt hồ tù đọng
nơi mà không có con cá nào muốn tiếp tục ở lại nơi đây
làm như vô tình
em một mình trở lại
những hạt sỏi không biết cách giữ gìn
bài ca em hát trước ngày hạ nêu
nỗi ân hận về chiếc váy ngủ sút chỉ
vẫn còn làm em đau lòng
cuộc săm se của đôi bàn tay xinh
chẳng thế nào gói trọn một mùa xuân
chỉ còn chú chuột nhắt
núp canh chừng tôi sau chiếc CPU máy tính
không có đôi mắt nào sáng trong như thế
hoàn toàn vô lý cho sự bắt đầu
và cả sự kết thúc
mà sao cứ mất ngủ
để tìm cho bầu trời một lý do xanh