– Có. Cảm ơn.
– Cô đi chiếc này hay chiếc kia?
– Chiếc nào cũng được.
– Vậy chiếc này nhé!
– Ok.
*
– Chào anh.
– Chào cô. Cô đi đâu a?
– Địa chỉ này nè!
– Ubi. Ok la. Chỗ này gần thôi a.
*
– Ở đây người ta lái xe nghịch, tôi có cảm giác như hai tay mình tréo ngoe thành cặp cẳng gà trên bàn cúng.
– Cô người nước nào a?
– Việt Nam. Sài Gòn.
– Ở đó không lái xe như bên này a?
– Không.
– Cô qua đây làm gì a?
– Đi mua đồ cho bạn bè.
– Chỗ cô đi là chợ vật liệu xây dựng a. Cô làm xây dựng a?
– Không. Tôi làm cho đài truyền hình.
– Ồ. Có vui không a?
– Nghề nào cũng có cái vui mà cũng có cái không vui. Nghề lái taxi cũng vui mà!
– Vui a? Không đâu. Ở Sài Gòn có vui không a?
– Vui. Nhưng mà ô nhiễm và kẹt xe lắm.
– Singapore ít kẹt xe, không ô nhiễm, nhưng mà không vui a.
– Vì anh ở Sing nên anh thấy không vui, cũng như tôi ở Sài Gòn, nhiều khi tôi cũng thấy không vui.
– Cái gì cô cũng nói được a.
– Thì… sự thật nó vậy mà!
*
– Cảm ơn anh. Anh cho tôi xin số điện thoại được không? Khi mua hàng xong tôi sẽ gọi cho anh.
– Đây. Tôi tên Cheng.
– À, tôi tên Phương. Chào anh Cheng, khoảng ba mươi phút nữa hoặc anh quay lại đây, hoặc tôi sẽ gọi anh.
– Tôi sẽ quay lại. Chào cô a. Ba mươi phút a.
– Ok la!
*
– Bây giờ cô đi đâu?
– Thuê khách sạn. Chỗ nào rẻ nhỉ?
– Geylang.
– Ok.
*
– Đêm qua cô ngủ ngon không a?
– Cảm ơn anh. Tôi ngủ ngon, khách sạn này ok lắm. À, cảm ơn anh vì hôm qua đã phụ tôi giao hàng.
– Không sao a. Vì cô là con gái, mà khiêng nhiều đồ quá a. Cô phải là con trai mới đúng a.
– Sao con trai mới có thể khiêng nhiều đồ chứ!
– Cái gì cô cũng bắt bẻ a. Mà cô ra tận Clementi a, xa quá!
– Thì công việc mà. Nhưng nhờ có anh, nếu không thì tôi chả biết phải làm sao giữa Singpore này nữa.
– Không sao a. Bây giờ tôi đưa cô đi ăn sáng la. Hôm nay tôi mời cô a.
– Không được. Tôi mời anh, để cảm ơn anh vì ngày hôm qua anh giúp tôi.
– Cô lên xe đi. Cô nói nhiều quá a!
– Trời! Nhưng giờ ăn ở đâu?
– Gần bờ biển, ok la?
– Tôi không biết. Anh muốn đi đâu ăn cũng được. Nhưng tôi sẽ trả tiền taxi.
– Nhưng tôi không bật công-tơ-met. Cô sẽ không biết bao nhiêu tiền a.
– Anh điên quá. Anh đang đi làm mà, anh nhớ không?
– … (cười)
*
– Bây giờ cô muốn đi đâu la?
– Tôi rảnh từ giờ tới chiều. 7g mới bay nên 5g mới phải có mặt ở Changi. Giờ thì làm một tour quanh Singapore đi.
– Đi trung tâm a?
– Ok.
– Coi con sư tử phun nước a?
– Không. Con sư tử đó tôi thấy trên internet hoài.
– Nhưng mà ai đến Singapore cũng bảo tôi chở đến chỗ con sư tử a.
– Nhưng tôi không xem con sư tử mà.
– Ok. Tôi chở cô đi đường Orchard. Rồi chở cô qua chỗ cái building có cái thuyền ở trên a.
– Vô đó làm chi?
– Thì cô xem, coi người ta điên a. Điên lắm nên mới xây cái thuyền nằm trên ba cái tòa nhà a!
– Ờ, điên quá.
*
– Cô thấy cái tòa nhà kia không la? Người ta nói là kiến trúc hiện đại a!
– Tôi thấy nó giống cái cục đất sét, người ta đắp lên rồi hai người ngồi hai bên thi nhau đấm. Cuối cùng có đoạn này lồi, đoạn kia lõm á.
– Đúng rồi. Tầng này lồi ra thì tầng kia thụt vào a. Và chỗ kia là bến cảng a.
– Anh chở tôi qua chỗ nào ít beton hơn đi. Như đường đi Clementi hôm qua chẳng hạn.
– Ok la.
*
– Uhm, anh có ngửi thấy mùi cỏ không?
– Không. Đâu la?
– Chỗ người ta vừa cắt cỏ đó.
– Cô nói láo a. Làm sao cô ngửi được mùi cỏ a. Tôi chạy xe nhanh mà!
– Không nói láo mà. Tôi ngửi mùi cỏ thiệt đó. Hồi nhỏ cắt cỏ hoài nên tôi ngửi mùi cỏ nhanh lắm à!
– Cô sinh năm mấy?
– 1981. Anh?
– 1964. Hồi đó Singapore mới lập quốc a. Mẹ tôi người Mã Lai, ba tôi người Hoa la.
– Ồ. Anh bằng tuổi Singapore. Mà ở nhà thì anh nói tiếng Mã hay tiếng Hoa?
– Tiếng Hoa.
– Anh có về Mã Lai bao giờ không?
– Một lần a. Nhưng mà Mã Lai không an toàn la!
– Nhưng Mã Lai chắc là dễ sống hơn Singapore!
– Không biết a. Nhưng tôi ở Singapore lâu rồi a, không muốn đi a.
– Anh có đi du lịch ở đâu không?
– Không. Cuộc sống ở Singapore khó khăn a.
– Một ngày anh làm mấy tiếng?
– 16 tiếng a. 7 giờ sáng ra khỏi nhà a. 11 giờ tối về nhà a. Có khi một tuần tôi không gặp vợ con a.
– Vợ anh làm nghề gì?
– Marketing. Còn con tôi thì đi học rồi la.
*
– Trời mưa rồi!
*
– Cô hát bài gì tiếng Việt đi a!
– Tôi biết hát bài gì bây giờ?
– Bài gì cũng được a. Vì bài nào tôi cũng không hiểu hết a!
– (cười) Ok. Vàng cây lá bay, đôi tay ngây buồn, mang suy tư về…
*
– Nhạc này ở Việt Nam gọi là nhạc vàng đó.
– À, nhiều bài nhạc Hoa cũng giống như vầy.
– Ah, anh có biết Đặng Lệ Quân không?
– Tên gì nhỉ? Cô biết tên cô này bằng tiếng Hoa không?
– Không. Nhưng mà cổ nổi tiếng lắm mà. Cổ hát cái bài gì… à… bùzhī dào wèile shénme… Dịch ra tiếng Việt là Mùa thu lá bay đó.
– Ah… Dèng Lìjūn. yōuchóu tā wéirào zhe wǒ wǒ …
– (duo) měitiān dōu zài qídǎo kuài gǎn zǒu ài de jìmò…
…
– À, tôi còn biết bài này nữa nè. Yue liang dai biao wo de xin. Là… ánh trăng nói hộ lòng em.
– Ah, tôi cũng biết. Ni wen wo ai,ni you duo shen,wo ai ni you ji fen…
– (duo) Wo de xin ye zhen,wo de ai ye zhen
Yue liang dai biao wo de xin
Ni wen wo ai ni you duo shen ,wo ai ni you ji fen
Wo de qing bu yi,wo de ai ye bu bian
Yue liang dai biao wo de xin…
…
– Cảm ơn cô a!
– Cảm ơn anh. Nhờ anh tôi mới nhớ lại những bài hát này. Ngày xưa, cô giáo tiếng Hoa dạy tôi đó. Tôi không biết nói tiếng Hoa, chỉ thuộc lời bài hát thôi à. Còn cả bài Goodbye My Love nữa.
– Mấy bài này cũ lắm rồi a. Khi tôi 20 tuổi, đi đâu cũng nghe Đặng Lệ Quân hát. Giờ thì ít rồi a. Tôi già rồi a.
– Tôi cũng già rồi. Vì người già thì thường tiếc chuyện cũ mà.
– Vậy hai mươi năm sau chúng ta cũng vẫn già a. Vì chúng ta cũng vẫn tiếc chuyện cũ mà!
– Đúng rồi. Vậy là từ đây chúng ta sẽ không già hơn được nữa. Chỉ già hoài như vậy thôi.
– Và tôi sẽ nhớ cô a.
– …
– Vì cô là người khách đầu tiên nói chuyện với tôi a. Vì ở Singapore a, ai cũng bận a. Không ai nói chuyện với tài xế taxi a.
*
– Tạm biệt anh, Cheng.
– Tạm biệt cô.
– Tôi sẽ nhớ anh.
– Cô sẽ quên tôi, vì tôi chỉ là một tài xế taxi a.
– Không. Tôi sẽ nhớ. Tôi có số của anh, thỉnh thoảng tôi sẽ gọi cho anh. Phải có duyên lắm người ta mới gặp nhau. Tôi không dễ quên anh đâu.
– Ờ ha. Hôm qua tôi nghĩ cô đã chọn chiếc taxi kia a. Xe đó mới hơn xe tôi a. Nhưng mà cô chọn xe tôi a.
– Vì chúng ta có duyên.
– Ok la. Tôi sẽ nhớ cô. Chúng ta sẽ gặp lại a.
– Ok la. Goodbye Cheng. Goodbye Singapora!
2011