Phan Thị Lan Phương – Bộ sưu tập của cô điếm quận 2

Gia đình cô gái điếm vốn sống ở quận 1. Khi quận 1 quy hoạch, gia đình cô chuyển sang quận 2, ở cuối con hẻm nhỏ. Gia đình quá nghèo, cha đi làm mướn + uống rượu, anh trai chạy xe ba gác + uống rượu, “cô gái” đổi tên thành “cô gái điếm” từ năm cô mười tám tuổi. Hai năm trước, khi quận 2 bắt đầu yêu cầu mọi người di dời để giải tỏa, cha và anh trai cô điếm cùng giành nhau số tiền giải tỏa. Kết cục, anh trai giết cha, ôm tiền bỏ đi đâu không biết. Khu phố chôn cha cô điếm ở đâu đó tận Đồng Nai, cô cũng chẳng rõ. Cô điếm không có nhà, quàng tấm nylon với cái dù nhặt về làm chỗ trú thân. Cô gái điếm nhiễm HIV, thần kinh hơi không bình thường nhưng cô là điểm đến của những tay khốn nạn trong khu phố. Họ hiếp cô những khi họ muốn. Với người ta, một cô điếm không bao giờ có khái niệm bị hiếp, chỉ có thể là được “bo” hay xù “bo” mà thôi. Có những đêm, cô điếm gào thét lên những tiếng lạ kỳ, không phải tiếng kêu của khoái lạc, chẳng phải tiếng kêu của đau đớn, không phải tiếng kêu cứu. Cô điếm cứ thét, tiếng thét vọng đến những cao ốc xung quanh, vượt qua con sông sang bên kia Sài Gòn phố thị.

Cô điếm thường nhặt nhạnh những đồ linh tinh người ta thải ra từ khu giải tỏa. Lúc cái sofa, khi miếng nhựa che mưa, lúc cái bồn cầu. Cô điếm có hẳn một bộ sưu tập, những thứ đáng có một cái tên là Collection of Giải Tỏa.

Cô điếm cũng biết HIV là sẽ chết. Người ta nói với cô điếm rằng nếu cô chết, họ sẽ không chôn cô như họ đã chôn cha cô. Cô điếm cười, cô điếm biết nói gì khác.

Một hôm, cô điếm nhặt về một cái bàn trang điểm. Cái bàn không còn tấm gương, chỉ còn một khoảng trống hoác. Cô điếm nhặt thêm cái giỏ hoa giả, đặt bên bàn gương. Buổi sáng cô điếm soi tấm gương trong suốt của mình và trang điểm rồi đi làm. Đi làm theo cách gọi của cô điếm là đi đâu đó, chẳng ai biết, cô điếm cũng không biết. Cô điếm thường nhìn qua cái khung gương trống hoác và nói rằng: “Chị soi gương mà chị thấy em, em không soi gương mà em thấy chị.” Cô điếm đã nói như thế!

Rồi những căn nhà xung quanh cũng bị đập hết, có cái bị cưỡng chế, có cái người ta không thèm đập, chỉ có xe ủi làm nhiệm vụ lạnh lùng. Cô điếm về lều, cái lều không còn, cái bàn chỏng chơ. Cô điếm cười cười. Cô điếm nói hôm nay trời nóng. Người ta cắt nước rồi. Cô điếm muốn làm điều gì mát mẻ một chút.

Sáng hôm sau, cô điếm lại ra đường. Cô điếm đi băng qua những khu nhà đập phá như vừa bị đánh bom. Cô điếm băng qua khu chợ sắp giải tỏa, nước đen ngập lên đầu gối. Cô điếm băng qua những khẩu hiệu: “Cán bộ và nhân dân quận 2 quyết tâm nhanh chóng di dời, xây dựng thành phố Thủ Thiêm hiện đại,” “Tất cả vì mục tiêu dân giàu, nước mạnh…” Cô điếm băng qua mô hình thành phố Thủ Thiêm, đô thị mới với đầy hứa hẹn. Cô điếm băng qua những con đường với phông nền là những cao ốc. Cô điếm đến cầu Thủ Thiêm. Cô điếm nhìn qua quận 1, Sài gòn cũng không khác Thượng Hải hay Hong Kong. Cô điếm thấy nóng trong người. Cô điếm leo lên thành cầu, mỉm cười nhìn Sài Gòn hoa lệ. Cô điếm chỉ muốn cái gì mát mát một chút.