Vở kịch trí thức màn kéo lên ánh sáng mờ dần ngọn đèn chiếu giữa sân khấu bao nhiêu ánh mắt thơ ngây và lịch lãm ngóng chờ khổ sai của mọi chủ nghĩa phá sản tôi bước ra lần lượt xé nhai nuốt trong cuộc diễn xuất kéo dài những bản tự kiểm và sám hối chất cao như núi Văn xuôi mùa đông tháng giêng rồi tháng hai chỉ còn tiếng vọng xa của gió cuối các kinh mạch rét căm không buồn không vui tôi viết trên thịt da buốt giá bài văn xuôi mùa đông chiều chiều chán ngán ấm trà nguội mấy lon bia cạn tôi đốt hai điếu bước ra sân một cắm mồm người tuyết một phì phà khói trắng để chia đôi trống vắng