Âu Thị Phục An – Ướp lạnh

lũ ma yên chí ngủ vùi trong những nghĩa địa mốc meo
tử sĩ và liệt sĩ
dĩ nhiên không còn lành lặn
xương xẩu nào rồi cũng giống nhau
mọi cái chết nào rồi cũng giống nhau
ý thức hệ nào rồi cũng tắt thở
chủ nghĩa nào rồi cũng nhắm mắt

có lẽ xương mầy và xương tao
trong cơn hỗn độn
có khi cũng khoái nằm kề nhau
gác chân lên đùi nhau

anh và em gái
có lúc cọ vào mông nhau
lúc tối trời
da nào cũng là da
thịt nào cũng là thịt
máu tụi mình đỏ tươi

anh và em gái cùng thở ra mùi việt
mầy và tao cùng phát âm tiếng việt

có phải không
cùng một cội nguồn Âu Lạc
cũng đủ gọi là chung một giống dòng
tự hào chi cho xa xôi
để càng buồn tủi

thôi ngủ đi
rồi băng sẽ tan mà
để ướp lạnh nhau
để chờ
và chờ
một thế kỷ khác.