một mình trong thế giới này quá nhỏ
trong mê cung của sự rắc rối, tôi đi thơ thẩn
trí tưởng tượng của nhà thơ ăn theo khoảng cách
các nếp nhăn sâu vào mặt
thành phố kỳ lạ của các tiêu chuẩn bệnh quáng gà
tóc phù phiếm thung lũng
vị chua của lời nói dối đầu tiên trong ngày
từ bệnh dại, côn trùng, nấm mốc
những gì được vinh danh, đôi khi chúng không thuộc về
tôi, một thần tượng bị đóng băng trong sự lãng phí
một trang đánh bóng của khát khao
hãy hỏi nhà thơ có cách nào để biết
chân lý ẩn bên trong những bông hoa đầu mùa
trong nỗi cô đơn hay hương thơm của loài thảo mộc
con đường chúng ta đi, dấu chân do dự hạnh phúc
bàn tay nóng nhỏ với những tĩnh mạch màu xanh
vuốt ve cuộn thép gai chảy máu
phác thảo
tôi dán tiếng chim lên cửa sổ
những lời của rung động bí ẩn
truyền cảm hứng cho sự thật
tôi đọc trong mắt họ màu buồn của rêu tươi
tiếng chuông trong ngực giọng khàn
tóc như lửa trôi dạt ra từ khuôn mặt không hề khoan nhượng
sự trỗi dậy của khái niệm
mở cửa cho tự do thay vì sợ hãi
các mũi chích ngừa của bạo lực
trong giấc mơ cánh tay thứ ba bị hỏng
cái chết như một thay thế
để làm nên các kiệt tác
tôi dán những vệt nắng lên tường
những đám mây bão đang tập trung
chọn ngày từ bình minh rạng rỡ