Szabó Lőrinc – Bóng ma. Hôn nhân. Bản thanh toán

Nguyễn Hồng Nhung dịch

 
Bóng ma
 

Ôi giá mà khoảng mười lăm-hai mươi năm
trẻ lại… nhìn cuộc đời như thế
qua những khung cửa sổ, về phía trước, từ xa,
như khi đó tương lai ta ngước,
khi đó – cứ cho là: ta mới tuổi hai mươi –
lúc: ta chỉ là thằng đầy tớ số phận ta.

Có thể nói gì đây, nói gì đây với cái gã Ta?
Ngày lại ngày chỉ tặng nhau thêm than vãn,
ta lầm lì và bất mãn, dửng dưng,
ta cảm thấy năm nọ nối năm kia rơi mất,
giá đôi lần may mắn đến chơi,
chắc trăm nghìn lần tốt hơn gấp bội.

– Thật không? tốt hơn? – ta thầm thì cay đắng
và tự tìm mình trong ánh sáng thời gian
lục lọi ánh mắt nhìn, kiếm thằng người
cũ, kẻ chưa hề được sống:
thực ra mi đợi chi? nhiều? ít hơn?
có nghĩa lý hay không, rằng mi nên chua xót?

Ô, cửa sổ thần bí ơi, nếu đã từng có và đã từng mở
mi đã chỉ gì cho đôi mắt thiếu niên?
Ô, linh hồn non trẻ, đồ mồ côi, đồ ăn mày,
sẽ nói gì nếu ngày hôm nay mi thấy:
mi sẽ tự hào về ta, giữ cho ta, mi ghen tị?
mi nhận ta, hay thương hại hoặc trốn luôn?

Ta đang nhắc đến mi, hãy nói đi, ta chỉ tin mi
bởi chỉ mi là thước đo đúng đắn
cho muôn vàn khổ sở cùng niềm vui
cho đàn bà, tiền, lo âu và sự dửng dưng đờ đẫn
cho mọi tốt xấu – ta đã vượt qua
bằng trả giá, giá đâu dễ dãi:

ta đang nhắc đến mi, quan tòa… và thật vô duyên ta nhắc:
ta đâu thấy đời sống cùng tương lai!
hôm nay ta cũng chưa hề thấy!.. hôm nay cũng chẳng cửa sổ nào…
Ta mù lòa băng qua đường, qua năm tháng
để một ngày té ngửa tại sao
ta đã thành bóng ma phi thời gian… từ đó…

 
 

Hôn nhân
 

Tôi: đồ khốn nạn? Vì thế em đau khổ tận cùng?
Em cũng như vậy với tôi thôi!
Sự ích kỷ của em chiếc đèn lồng nóng bỏng
chiếu soi rọi  kẻ nô lệ,
lòng ích kỷ  của tôi…Và nếu tôi bốc cháy
đớn đau tôi, giam hãm tôi sẽ đau lại cùng em
hành hạ nhau chỉ “như vậy là tồi” và” thế là tốt”:
hai lòng ích kỷ kết tội, hai lòng ích kỷ quan tòa.

Hai lòng ích k ỷ… Và bởi vì cả hai
nức nở, sao mình bất hạnh,
những cuộc dằn vặt cằn cỗi kiếm tìm
giữa chúng ta ai kẻ chơi phạm luật.
Kẻ đó là tôi? Được thôi, tôi thừa nhận
nhưng điều này giúp gì sự vật vã của em?
Luật và tranh luận để làm chi? cuộc đời không phải cuộc tranh luận,
em thì biết cái gì, rằng tôi cần gì tại sao để làm gì?

Tôi cũng không biết… như trong lòng đất
cây ôm rễ dại hoang,
tôi bỏ chạy  trong nhiễu nhương như thế,
tôi sống như thế trong bóng đêm
tôi nạp vào tôi đạo luật: kiếm tìm, kêu gọi,
cái tôi tưởng sẽ giúp ích cho mình,
thượng đế có mắt dành nỗi quằn quại tôi đau đớn:
những bí ẩn lướt qua và chiêm nghiệm nỗi đau.

Bí ẩn thiêng liêng dẫn dắt: cái bồi bổ,
cái giúp đỡ, cái duy trì, nuôi tôi lớn,
như thức ăn và mùi vị thẩm thấu qua
cái gợi khêu, cái khiến tôi buồn bực:
bạn bè tôi, người tình – tất cả
thể xác – tâm hồn biến tôi thành chính nó
còn lại là xa lạ, những gì chống trả
là kẻ thù, kẻ chống trả lại tôi.

Hỡi em hãy yêu, như tôi muốn thế!
Quyết định đi, cùng tôi hay là chống lại tôi!
Đừng gây chiến với bao nhiêu tội lỗi
chính nghĩa em gây tác hại cho tôi!
Cần tôn kính: hãy tự nguyện dâng nỗi niềm kiêu hãnh
chấp nhận cuộc thua
và em sẽ hồi sinh, như trong nụ hoa
ẩn mùi hương của đất và ánh hồng tia nắng.

Hai số phận trẻ thơ buộc chúng ta vào nhau
không bao giờ chạy thoát;
đừng bắt đầu gây chiến, như kẻ yếu,
báo thù bằng kênh kiệu tự thân.
Tôi nhắn em lần cuối: không có sự giúp đỡ,
em hãy gánh lên vai sắp đặt số phận em.
Tại sao? tôi không biết. Có quá nhiều bí ẩn.
Hay tin vào những gì – chính tôi chẳng biết hơn.

 
 


Bản thanh toán

 

Ai hành hạ mi độc ác nhất?
Con người.
Ai tặng mi những đê mê êm dịu nhất?
Con người.
Mi biết làm gì giờ đây?Trái tim, trí óc mi
ngày mỗi thêm thê thảm
Ta làm gì đây? Quá muộn. Ta gục
đầu.

 

(Dịch từ bản tiếng Hung. Budapest, 25.09.2011)