Viết trong bệnh viện trung tâm Sài Gòn
Hành lang bốc mùi xưa cũ
Giường chiếu bốc mùi ly biệt
Những chiếc áo trắng xanh màu kí ức
Những bóng ma trên tường
Những khuôn mặt formol
72 giờ canh thức với lo âu phiền muộn
Tôi đứng trên tàn phai nóc nhà bệnh viện
Thấy chiến tranh ở Afghanistan
Thấy đói khát ở Châu Phi
Thấy đẫm máu ở Syria
Chiếc đồng hồ ở Chợ Bến Thành
Chỉ đúng 5 giờ chiều ngày thứ 6
Thấy chiến tranh ở Việt Nam
Đã xưa lắm rồi trên bầu trời xám
Chiến tranh
Xịt khói đùng đục
Trên những chuyến xe bus chạy liên hồi
Chở những nỗi buồn về những ngôi nhà buồn
Chở những nỗi muộn phiền
Thả xuống những sân ga phiền nuộn
Thả xuống những ngày cuối tuần thảm đát
Sẽ
Đi về đâu. . .
Sẽ đi về đâu khi cuộc chiến vẫn còn
Dưới chân tôi
Ngoài hành lang bệnh viện
Trong những căn phòng vô trùng trắng xóa
Trên nóc nhà của đau thương tuyệt vọng
Nó bảo vệ hương hoa cho thế giới nầy
Chết chóc thương đau cho thế giới kia
Hi vọng cho đám đông nghèo khổ đó
Và cho cả bọn độc tài bọn giết người
Cũng không bao giờ chạy thoát
Tất cả khi vào đây đều được khổ đau
Được cô đơn
Và vô cùng buồn thảm
Được chăm sóc nằm yên và cầu nguyện
Giữa mênh mông náo nhiệt của cuộc đời .
Thế giới có rộng không
Không… không rộng chút nào
Nó như lòng bàn tay
Vẽ một vòng thôi ta đã đi hết sạch
Đi khắp nơi mà không cần rời khỏi ghế
Thế giới như cái mông
Không bao giờ cô độc
Chỉ một chỗ ngồi thôi
Mà đã rộng vô cùng
Có người hỏi tôi
Thế giới có lớn không
Tôi trả lời thế giới nầy to ghê gớm
Chúng ta có thể đi
Mà không cần di chuyển
Nằm yên một chỗ thôi
Chúng ta có thể lang thang khắp chốn
Không Hỏa xa Tàu thủy Phi cơ
Và nhiều thứ khác
Có thể nằm ngủ mơ
Không phải thức để đợi chờ
Thế giới nầy có mênh mông không
Khi niềm vui nỗi buồn như biển sông
Không bao giờ thay đổi
Nó mệt mỏi và chết mòn trong già cỗi
Nó đang xanh mà đã bạc đầu
Và trên hết thế giới nầy hơn tất cả
Hơn cả thênh thang hơn cả rộng dài
Khi người nghèo thì nghèo trơ xương
Người giàu thì ít thôi nhưng giàu vô lượng
Nó chật chội hận thù và vô cùng dữ dội
Khi phải đeo gông cuộc chiến đã qua rồi .