Phan Nhiên Hạo – Người chơi đàn lưu vong. Tháng Ba Atlanta

Người chơi đàn lưu vong

Người chơi đàn này căng dây
giữa những múi giờ lưu vong,
giữa phù sa Cửu Long và cánh đồng Trung Tây
nước Mỹ.
Bầu trời nơi y ở nhiều mây, đàn bò sắp vào lò mổ.

Y ca ngợi tình yêu, mùi con đường sau cơn mưa
nhiệt đới. Y nói về tha hương, bão tuyết,
bãi đậu xe vắng người.
Quá khứ của y như người hát xẩm
giả mù. Hiện tại của y như khinh khí cầu,
bay, và đợi giờ rơi xuống.
Tương lai của y là một Tivi,
trong nhà dưỡng lão, mất sóng.

Y không có gì ngoài âm nhạc,
trong một thế giới nặng tai.
Điều này khiến y cảm thấy vô tích sự
như tối Chủ Nhật cúp điện nằm trong phòng chật
đường Nguyễn Tri Phương, trần truồng,
và quạt,
Sài Gòn những năm 80.
 
10.2011

 
 
 

Tháng Ba Atlanta

Không nhớ tháng Ba có màu gì,
đó chỉ là một ngày tan tuyết ở Chicago.
Tôi bay về phía Nam, đến Atlanta,
đi trên những đường phố trung tâm sạch sẽ,
bị bao vây bởi khu cận ô lem luốc.

Tôi đi, thám hiểm sự đơn điệu của các nắp cống,
quan sát lũ ruồi chập chững của mùa xuân
run rẩy bò trên chậu hoa ẻo lả,
trước tiệm rượu vung vãi mẩu thuốc lá.

Tôi biết một tai nạn mới xảy ra
nhưng không thấy máu.
Tôi mua một bản đồ
để làm hiển nhiên sự xa lạ.

Trong nhà triển lãm Coca-Cola,
tôi đi tiểu nhiều hơn uống
các loại nước giải khát có ga
dối lừa.

Tôi nghe nước Mỹ ợ.

 
10.2011