Thư gởi từ Đà Lạt
Vẫn là nơi trú ẩn cuối cùng
Cho lão Trịnh Cung
Cho Nguyễn Quốc Chánh
Cho Trần Tiến Dũng
Cho Bùi Minh Quốc. MPK
Cho Cầm và cây guitar sủng ướt
…
Nơi ngôi nhà được xây
Rồi để đó
Trên những mảnh đất hoang
Nơi nhớ thương hoa cỏ mọc đầy
Thư Hạo viết từ Châu Âu
Sao lại đầy mùi Đà Lạt
Đầy kí ức
Khi
Được tẩy trần
Trong
Phòng tắm nước nóng công cộng
Ở đường Hàm Nghi
Giờ đã bốc hơi thành kỉ niệm
Hạo bảo đó vẫn là nơi trú ẩn cuối cùng
Là nơi trú ẩn cuối cùng…
Sài Gòn… Đà lạt
Chúng tôi không bao giờ đi xa hơn được
Cái hố thẳm mơ mộng đó
Dù có đôi lần đã bay vút lên cao
Đã rút chân ra khỏi ngục tù
Nhưng lại trở về vì vô cùng thương nhớ
Lại tự nguyện tra chân vào xích xiềng
Lại loẻng xoẻng thơ ca và tranh đấu
Rồi
Lại muốn bứt tung
Muốn đào thoát
Muốn khước từ
Và khát khao buồn thảm qui hồi
Để
Đau đớn
Hầm hừ
Đừng bắt chúng tôi phải lìa xa
Đừng bắt chúng tôi phải đứt ruột
Lang thang ở… Châu Âu
Mà nhớ quá quê nhà
Thư bạn viết còn hơn cả những nỗi buồn
Đang trú ẩn dưới cơn mưa chiều Đà Lạt
Nơi thung lũng sâu đang đùn lên mù mịt
Những mù sương ngất ngưởng một thời.
Điều khó khăn nhất
Là ngồi buồn một mình không biết làm gì
tôi nhìn ngắm tôi cô đơn
ngắm buổi trưa đang trôi
ngắm buổi chiều đang tới
người phụ nữ ngồi một mình
như một giọt mưa
trong bầu trời xám
Điều khó khăn nhất
Là biết mình buồn
Mà không biết làm gì
Tôi nhìn ngắm tôi tuyệt vời
Tôi nhìn ngắm tôi âm u
Như cành hoa trên bàn đang nụ
Giữa trưa một điệu nhạc jazz
Nhỏ như tiếng tombola rừng núi
Tôi không biết làm gì
Nhịp tay lên bàn
Hát
Điều khó khăn nhất
Là không biết làm gì
Vì quá hạnh phúc
Khi được ngồi một mình
Và cũng không biết làm gi
Tôi nhớ đến
Một bài thơ
Dang dở…