Âu Thị Phục An – Dấu chấm

ta trang sức mi bằng sự đớn hèn
gục đầu trước cường quyền

ta dẫm mi bằng gót chân trần
ba sáu năm nhỏ máu

bài ca trên biển đông
hừng hực sóng trào

ngày nào đó mi sẽ
không tìm ra nơi trú ẩn
ngày nào đó ta sẽ
lóc thịt da mi
nấu cháo
cúng lịch sử

trong đêm không cùng
ta thấy những giọt mồ hôi mi đổ
sợ, sợ, sợ, sợ, sợ và sợ
những vòng quay barie
rỉ sét
chuồng trại tan hoang
những chuông trống rền rền
triệu bàn tay gõ nhịp

những con thú nằm mẹp láo liêng
những con thú rụng răng rụng nanh
trước nấm mộ khổng lồ của mi
ta đặt một xác ướp
một con thú khô đét
một tội đồ lịch sử

cuối cùng
ta trang sức mi
bằng một dấu chấm.