Có lúc cuộc đời bạn
bị tấn công bởi máy hút bụi và giẻ lau
chạy trốn qua những tầng lầu
suốt đêm, như người lính đơn độc
rớt ra từ đoàn di dân bại trận.
Nhìn xuống quá nhiều cầu tiêu mỗi ngày
sau cùng bạn thấy chúng như loa
lải nhải bài ca bốc mùi
về sự khốn cùng và hy vọng.
Nhiệm vụ của bạn là
chùi sạch cái đáy bẩn thỉu của đời sống
mọi sự phải được phi tang khi mặt trời lên.
Bạn lái xe về trên con đường bốc khói
từ những nắp cống — ly café cho thành phố vừa dậy
biển bên tay phải, bạn thấy một con tàu
màu trắng đang chìm và
không ai để ý.
9.2011