Trịnh Sơn – Gặp nàng Vọng Phu ở Bãi Lữ

anh không nghĩ em vẫn ngồi nơi ấy
ngược mặt trời hai mươi năm

những bông hoa nở tím bầm trên nhánh ngày không xương
những chín trái úng vào đời uyên ương

lẽ bình thường thành chuyện bất thường
biểu tình thì gọi tụ tập đông người
vọng phu chắc gọi là đứng lâu ngó về phía biển?

anh không nghĩ nắng sẽ tàn như thế
mảnh đất chúng ta có bao giờ buồn như thể
sinh ra để chờ đợi những nấm mồ

trên hàng kẽm gai nước mắt ai vừa khô
có cánh chuồn mọc ướt tàn thu
cúc vỗ vai vỗ tay  với sương mù

mấy con bò gặm cỏ hai mươi năm chưa nhai hết nỗi buồn thế kỷ
ế ẩm hoan ca mứa thừa đồng chí
họ gọi anh kẻ lập dị
chỉ vì, không chung đường

họ gọi em là đĩ
ngày khò khò lý tưởng đêm thức cùng hư vô phong bì
phiến ghi-ta nạc sáng mỡ chiều
người ca sĩ chưa bao giờ biết yêu hát ca ngợi tình yêu
bóng nhẫy môi và răng và lưỡi

và anh và gông cùm bốn mùa riết cứ riết đợi cứ đợi
hy vọng buồn như con ghẻ núp mồ hôi
cào cào cấu cấu
xoa xoa gãi gãi
hy vọng đầu hàng cho tới khi tứa máu
bốn bức tường đủ xuân hạ thu đông

họ gọi họ là cách mạng
tự do
phản kháng
miếng cơm chưa kịp trôi qua cuống họng anh đã biến thành mảnh đạn
cắm phập vào bước chân vô tâm
tứa nhựa thù
kháng sinh của chúng ta luôn luôn là thuốc độc

vậy mà, em vẫn ngồi nơi ấy
hệt như buổi chiều lười động đậy
có bầy kiến lửa tha tâm hồn anh ngang qua
ngang qua
ngang qua
chưa bao giờ rớt lại
niềm tin của chúng ta đâu tính khôn hay dại
trên miệng đời lại tính dại với khôn

nhiều khi anh nghĩ, đất nước mình quá ồn
chợ bán lồn!
ngại em buồn
thế là, im lặng

nên, em cứ ngồi nơi ấy
mặt trời đang ngáy
dù chẳng ngủ bao giờ

Bãi Lữ, 09.2011