Trước hết, V ngạc nhiên về vai trò của cái sofa trong phòng khách. Nghĩa là V ngạc nhiên về ý nghĩa của cái sofa đối với việc đảm bảo cho cái phòng khách này giữ được tính thực tại của nó. Nhưng đó chỉ là một cái sofa không hơn không kém. Vậy mà cứ như thể thiếu nó thì cái phòng khách này sẽ vỡ tan thành từng mảnh.
Zernebog không còn ở đây nữa. Hơn một tháng nay. Hắn ở đâu V cũng không rõ. Hắn là một người Mỹ gốc Nga. Hắn ở Sài Gòn đã hơn mười năm. Nhưng bây giờ thì không ai biết hắn ở đâu. V bước đến cửa sổ và nhìn ra buổi chiều.
Mấy hôm trước cảnh sát gõ cửa căn hộ của V. Khiếp, cái đám cảnh sát ấy, đối với V chúng không hơn gì những bóng ma. Không phải bóng ma theo nghĩa chính trị. Nhưng dù gì thì cũng rất kinh tởm, ngay cả khi không theo nghĩa chính trị. Khi chúng khuất dạng V thấy một cuộc cách mạng nho nhỏ vừa thành công trong tính sạch sẽ của những ly nước. Mặc dù V vẫn thích những cuốn tiểu thuyết của Lenin.
Hắn không biết tiếng Nga, một chữ cũng không. Hắn là đứa con hoang của những cuộc di cư mà thực tại duy nhất nuôi dưỡng tuổi thơ hắn là khung trời cô nhi viện. Tất nhiên là hắn không biết ý nghĩa cái tên của hắn. Do đó hắn là một kẻ thành công. Giàu có, dĩ nhiên, và một doanh nhân Mỹ càng dễ thành công hơn ở Sài Gòn.
Buổi chiều bên kia khung cửa ảm đạm và có vẻ cơn mưa đang đến gần. V gặp hắn lần đầu trong một party của giới thượng lưu Sài Gòn. Điều kết nối hắn và T là niềm đam mê một thứ cocktail trên nền vodka, tên gì nhỉ, nhưng dù gì thì cả hai muốn nó được gọi là from Russia with love. Đêm đó, lần đầu tiên V đến căn hộ này. Tất nhiên là V và hắn làm tình. Trên cái sofa này…
Cái tên của hắn, loằn ngoằn và khó nhớ. Mỗi khi cần tìm V, hắn phải đến đường Lê Lợi, V có một gallery ở đó. Từ khi quen hắn sofa xuất hiện trở đi trở lại trong tranh của V. Hắn và V trao đổi một cái nhìn ý vị cho chuyện này.
Một điếu Esse làm cho khung cửa ám khói trong khi cơn mưa sắp đến bên ngoài. Có lẽ một phân tâm học về khói sẽ hướng dẫn cho phụ nữ cách giải phóng họ khỏi những đường ray của sự tra tấn. Bất kỳ quan niệm về giới nào cũng là một sự tra tấn cho ý thức tính nữ. Cái tên gọi này là một thất bại. Cái tên gọi của cái phong trào muốn gỡ gạc sự thất bại này cũng là một thất bại. V cần rất nhiều khói để sáng tác. V cũng cần rất nhiều vodka để xua đuổi cái thất bại luẩn quẩn quanh những bức tranh. Đến một lúc nào đó tất cả chỉ còn là hài kịch. V thích ngắm Woolf qua làn khói ám trên khung cửa. Dĩ nhiên là V không yêu Zernebog. Đến cái tên hắn V cũng chả bao giờ viết đúng.
Sau khi dọn về ở chung với hắn trong căn hộ này V mới biết hắn mắc chứng bạo dâm. V cũng không sợ lắm, nói chung cũng thú vị. Nhất là khi V mắc chứng khổ dâm.
Vấn đề là làm sao cho những vết cắt cứa này trở nên nghệ thuật. V phải dạy cho hắn về body art. Sau khi hắn làm chủ được một số kỹ thuật cơ bản thì tất cả chỉ còn là khoái cảm, hơn nữa, mỹ cảm, cho cả hai. Nhưng hắn không quan tâm đến mỹ cảm cho lắm mặc dù vẫn ngoan ngoãn làm theo lời V. Còn V, dĩ nhiên là V không yêu hắn, Zerne… gì nhỉ …bog. Chẳng ai đi yêu một kẻ có cái tên loằn ngoằn.
Cách đây một năm em gái của Zernebog (hoá ra hắn cũng có em gái) đến Sài Gòn và ở chung với họ. Anya, V biết chắc là mình yêu Anya ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anya có tất cả vẻ đẹp Nga trong ánh mắt và trên mái tóc.
Có thể một ngày nào đó, tình yêu đồng tính có ý thức sẽ là hình thái thống trị của tình yêu. Nhất là đối với phái nữ, nó còn là cuộc cách mạng giới tính triệt để. V say mê Anya trong từng tấc thịt. Những cơn mưa có thể đến và đi, nhưng đam mê, nỗi buồn, cái đẹp, vùng ám khói, và mùi hương luôn ở đó. Không gian nở ra trong từng nụ hôn. Anya, hình bóng đi lại trong thời gian mang cấu trúc Dali.
Một chiều mưa trên đường Lê Lợi. Anya đến đón V ở gallerry. Họ đi dạo trong cơn mưa hiu hắt Sài Gòn. Không có gì hạnh phúc hơn. Họ đi ăn. Rồi vào một quán bar, uống rượu và nghe nhạc jazz. Hạnh phúc mang ý thức tính nữ rõ rệt trong từng chân lông. Anya là nhà giải phẫu học trong trắng về những tính trạng của cuộc di cư không tên diễn ra trong vùng lưu lạc thế kỷ.
Vùng ám khói và mùi hương luôn ở đó. V đánh một điếu nữa để cảm nhận không khí lạnh ùa vào cửa sổ buổi chiều.
Ở đằng xa, chỗ cây cầu, vùng nước lạnh buốt chuyển màu đỏ thẫm, phản chiếu một mặt trời đau buồn đang lẩn tránh trái đất.
Sau khi uống rượu xong họ tìm một khách sạn nho nhỏ vô danh. Họ yêu đương và ngủ bên nhau. Anya bảo cô hạnh phúc. V cũng vậy.
Những vết tích của Zernebog, V không ngây thơ đến nỗi tưởng chúng có thể lùi xa. Nhưng sự có mặt của chúng ở đó ngẹt thở hơn V nghĩ. Sofa. Cần thêm một thứ phân tâm học về thẹo hay hình xăm để chú giải cho những lựa chọn của sự sống. V biết thân phận không là gì hơn những đường ray của các vết thẹo. Chúng ở đó mỗi khi chúng ta cởi truồng. Tiến hóa là sự trụi lông của ý thức hồn nhiên sa đọa thành nỗi xấu hổ của động tác thủ dâm. Bầu ngực của Anya luôn dâng đầy sức sống. Không cần những vết cắt cứa để trở nên hạnh phúc. Và V ngủ ngon trong vòng tay Anya.
Nhưng tính thực tại của căn phòng này, đó là tính thực tại của thù hận. Zernebog có thể ở đâu. Hắn có thể ở trong căn phòng này. Hắn có thể ở ngoài bầu trời kia. Hắn có thể ở đằng sau bức vách bí mật mà hắn tự thiết kế để giấu tiền, với vài bao nước đá mỗi ngày V cho vào đó. Hắn có thể ở dưới làn nước đỏ thẫm dưới chân cầu. Hắn có thể trôi đi đâu tuỳ ý, V không quan tâm. Nhưng dù sao thì V cũng không biết hắn ở đâu. Biết và không biết khác nhau thế nào. Có những điều bình thường bỗng trở nên kinh khủng và có những điều kinh khủng trở nên bình thường. Rõ ràng là V đang bình thường.
Cách đây một tháng, cứ vài ngày V lại đem một bao ni lông nhỏ màu đen vứt xuống dòng sông, lúc trời sập tối. Chẳng ai thấy V làm việc đó cả. Đến bọn cảnh sát cũng chẳng chú ý gì, lũ cặn bã ấy. Cứ như thể cô đã trở nên vô hình. Và V đang dần cảm thấy mình vô hình thực sự, trước thế giới, trừ khi bên Anya.
Điện thoại reo trên bàn. V rời ô cửa và bắt máy. Anya. V bảo, ừ hôm nay mọi việc sẽ xong. Yêu em. Em cũng yêu V, Anya nói.
Giọng nói của Anya luôn luôn dịu dàng.
Ừ, sau khi mọi việc xong xuôi V và Anya sẽ cùng nhau đi Mỹ. Chúng ta sẽ rời xa những ký ức trên mảnh đất này. Giọng nói của Anya luôn luôn dịu dàng, nhất là khi cô nói tiếng Việt.
Bên ngoài ô cửa cơn mưa đã trút xuống khung trời Sài Gòn. Mưa trút xuống cơn mộng du quấn quýt lấy V và không gian căn phòng biến thành một trọng lượng nặng trịch đè nặng lên những mảnh tâm hồn lưu trú trong các hang động trầm uất. Cái sofa khuất trong bóng tối ánh lên những cơn đau cắt cứa khoái lạc.
V mở bức vách bí mật. Hơi lạnh nặng nhọc ùa ra tanh tưởi. V ngắm cái đầu của Zernebog trong đó. Hôm nay sẽ là mẻ cuối cùng, thằng khốn.
V ngồi trên sofa đối diện với cái đầu của Zernebog và ngắm hắn thích thú. Hắn, một người Mỹ gốc Nga. Bây giờ thì V có thể nhớ rất kỹ tên của hắn. Zernebog. Chúng ta gặp nhau trong một party. Chúng ta cùng ưa một loại rượu. Xu hướng tình dục trái ngược của chúng ta vô tình tương thích nhau một cách hữu ích. V cởi quần áo và mân mê những vết thẹo trên khắp cơ thể của cô. Những vết cắt cứa rất mỹ thuật, nhờ bàn tay của hắn và dưới sự hướng dẫn của cô. Nhưng Zernebog không quan tâm lắm đến khía cạnh mỹ cảm. Giá mà hắn quan tâm nhiều hơn đến khía cạnh này. Hãy nhìn xem Zernebog, ngay cả cái đầu của anh cũng được tôi cắt một cách rất nghệ thuật. Đôi mắt vẫn như đang ngủ. Không có vẻ gì là đau đớn. Ai tưởng tượng được đó là một con vật từng có sự sống. Một con vật khủng khiếp.
Hắn chắc hẳn phải hạnh phúc lắm, V nghĩ. Vết cắt rất ngọt. Đó cũng là lần cuối cùng hắn chơi V. Sau đó hắn lăn ra ngủ như một con heo. Ôi cái sofa! Tao cũng phải học chia tay với mày là vừa. Còn cái thủ lợn này, đêm nay là xong.
Mưa càng lúc càng nặng hạt và trời đã tối hẳn. V bước đi trong mưa. Gió thốc lạnh buốt. V mê đắm cảm giác lạnh buốt này. Con đường mòn dẫn ra cây cầu tối đen. Ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống đất những bóng đen đổ dài trong vắng lặng.
Tại sao mình lại gặp hắn nhỉ. Zernebog. Nếu không gặp hắn có lẽ mình sẽ không gặp Anya. Và tại sao mình lại gặp Anya. Nếu mình không gặp Anya thì có lẽ con lợn này vẫn còn được làm body artist.
V đi qua những tán cây u ám nhỏ giọt. Những dòng nước mưa tăm tối lăn dài trên má V. Đã lâu rồi mình không dùng phấn màu hống. Có lẽ hôm gặp lại Anya mình sẽ dùng màu đó. Phải, mình nhớ màu hồng, nhất là dành cho Anya. Khi đi dạo trên đường Lê Lợi Anya bảo thích V dùng phấn màu hồng. Nụ hôn của Anya là ngọt ngào nhất.
Trên cây cầu V quẳng cái bao đen xuống dòng nước. Dễ dàng và nhẹ nhàng như quẳng xác một con thú chết hoang. Dòng nước đỏ ngòm cuộn những dòng xoáy u tối như máu chảy vật vã từ những vết thương hở miệng. Từ đây có thể trông thấy ô cửa căn nhà đó. Thậm chí có thể trông thấy cái sofa. Qua ô cửa mê sảng phảng phất bóng dáng hai con thú động đực và mùi xác lá cây mục rữa xông lên nồng nàn trong không khí. Cơn mưa đã dứt. Chỉ còn lại một bầu trời ẩm mốc nóng nực. V cảm thấy thật tuyệt vời nếu được tắm mình trong dòng nước kia. Chỉ có hơi lạnh bốc lên từ những độ sâu thăm thẳm của nó là đẹp, quyến rũ, và dễ chịu…
V trở lại nhà và khoá cửa. Sau khi ngắm cây cầu lần cuối qua cửa sổ V kéo khung rèm lại. Điện thoại reo trên bàn, là Anya. Mọi chuyện đã kết thúc, V nói, nhớ em nhiều lắm. Em cũng nhớ anh, Anya vẫn dịu dàng từ đầu dây bên kia. Sau đó là chúc ngủ ngon.
V gác máy. Cô thở phào nhẹ nhõm. Một gánh nặng đã được trút bỏ. Vài hôm nữa cô và Anya sẽ đi Mỹ.
V đi qua cái sofa để vào nhà tắm. Ở trong nhà tắm V bỗng cảm thấy một cơn buồn nôn kinh khủng dâng lên cổ họng. Và cô mửa xối xả, mửa ra cả máu, trên sàn.