Nguyễn Ðăng Thường – 4 dụ ngôn

công an

khóm trúc đào
trổ những chùm hoa hình sao
màu hồng nhạt
chiều hè bát ngát
tường gạch đỏ
vễnh tai chó
 
 

công án

trên thảm cỏ nhung mượt
tim hắn ướt
nhưng phổi hắn thì khô
sương thu bay nhẹ xuống phố
không còn hơi thở
hắn chợt nhớ

 
 
buổi trưa

muốn trốn mưa
ta gõ cửa
cửa không mở
ta đứng chờ
gọi tên chúa
chúa đi chùa

 
 
nghĩa đời

nàng đi chơi
khi chàng tới
nghĩa đời
không đắm chìm trong bể bơi
nghĩa đời vất ở hai nơi
trên vòm trời xanh và trong màu nắng mới