Âu Thị Phục An – Chúa nhật

cơn mưa oi nồng
đáp xuống những lá cờ đỏ
chảy xuống cống lỗ
những nhọc nhằn
mà mặt trời chứng kiến vào những chúa nhật
tôi có hơn ba mươi năm im lặng
thời gian dạo bước
qua những miếng giẻ rách
mọi con đường tiện lợi nhất
đều chật hẹp cho những bàn chân
phong thái cuối cùng của anh
là giãy giụa trong những gọng kềm
ném cái nón rách lên trời
hộc lên tiếng kêu từ phổi

chúa nhật không còn bình yên

đã đến lúc
cỏ
cần phải
vỗ về nhau.