“One night, I was so high that God needed to get on a chair to pull me down.” D.T
8.
Đêm ấy mưa, mưa lất phất. Đêm Giáng sinh. Kinh thành rực cháy.
Những cột lửa bùng lên sáng cả góc trời trong tiếng bom nổ. B52 gầm rú trên cao. Bom rơi xé gió. Ta bò lên mặt đường nằm im bên vệ cỏ. Những đoàn người dắt díu nhau chạy trên bờ đê đằng xa. Từng loạt đạn súng phòng không bắn lên truy đuổi bọn máy bay con ma – thần sấm, in vào nền trời thành từng dây lửa hình vòng cung. Mặt đất rung lên, hơi nóng hầm hập ùa tới.
Ta nằm im, dán bụng thật sát xuống mặt đất. Cái mai trên lưng không còn là vật che chắn tốt trong lúc này. Căn chòi cách chỗ ta nằm một đoạn trúng bom cháy bừng bừng, nó bị thổi bay lên như một món đồ chơi bắt lửa sáng lòa. Một thanh gỗ cháy rơi xuống trúng lưng ta rát bỏng. Ta bò vội qua đường, chúi người xuống hồ. Mùi thịt cháy khét xì xèo. Ta chết điếng trong giây lát. Chiến tranh đó sao? Ta hiểu rồi. Chiến tranh là một thứ lễ hội điên rồ và rực rỡ.
Một chiếc máy bay bị trúng đạn. Nó chệnh choạng cố giữ thăng bằng rồi lao xuống với tốc độ khủng khiếp, khói sau đuôi tuôn ra cuồn cuộn. Chiếc dù trắng bung ra khỏi nó. Chiếc máy bay lao xuống giữa hồ làm thành một cơn chấn động, mặt nước dềnh lên cao hàng thước, từng cơn sóng tràn lên bờ xô rạp đám cỏ lau. Lũ thủy sinh chết phơi bụng lềnh mặt nước. Chiếc dù trôi chầm chậm lắc lư như một người say bước chệnh choạng trong không trung rồi cũng hạ dần xuống hồ. Chỉ trong dăm phút, người ở khắp nơi túa ra hò reo, trên tay họ là những ngọn đuốc sáng lòa.
“Giết nó đi, thằng giặc lái. Quân giết người!”
“Bắt sống nó. Đừng giết!”
“Không, chỉ bắt sống nó thôi. Không giết.”
“Bắt sống thôi. Không được giết.”
“Cẩn thận, nó có súng đấy.”
Họ dùng câu liêm kéo gã phi công vào. Hắn lội sì soạp rồi bước khập khiểng lên bờ. Đám đông bao quanh hò reo nhảy múa. Ta lặng lẽ bò theo cho tới khi gã mất hút vào đám người cuồng nộ.
Ta bơi đến xác chiếc máy bay. Lửa vẫn còn cháy trên phần nhô lên khỏi mặt nước loang đầy váng dầu. Một cái xác người chết cháy còn kẹt lại trong khoang. Ta cọ phần mai bụng lên khối kim loại. Không dưng ta thấy thích nghe thứ âm thanh ken két do sự ma-sát với nó. Một thứ khoái cảm mông muội không thể lý giải và cưỡng lại, nó như cái khoái cảm khi ta cạ cũng phần mai bụng ấy vào cái cối đá nằm dưới lòng hồ.
Những âm thanh hỗn độn trở nên lắng lại, xa dần, rồi im bặt. Không gian lặng đi. Im ắng.
Tiếng dế cất lên ở bụi cỏ bên chỗ ta nằm lúc nãy, ban đầu khe khẽ, rồi ré lên lanh lảnh. Ta rời chiếc máy bay, nổi lên mặt nước.
Trời sắp sáng. Tiếng khóc than lẫn trong tiếng người gọi nhau í ới. Người ta dọn những con phố hôm qua còn nguyên vẹn, bây giờ là những đống gạch ngói đổ nát còn nghi ngút khói, lôi dưới đó ra những xác người nát vỡ. Một người đàn bà bước xiêu vẹo trên vệ cỏ.
Ngày mới bắt đầu. Đói rồi, ta len lỏi tìm cách vào trong khoang máy bay. Bất ngờ, tiếng AK 47 nổ ran chát chúa, nhiều tràng đạn từ trên bờ bắn về hướng ta, cày xuống mặt nước tung tóe.
9.
Trồi lên gần khu vực đền cất giữa hồ, ta muốn tìm một nơi nào đó ven hồ để bò lên phơi nắng. Nhưng từ hàng chục năm nay, từ khi bờ hồ được bê-tông hóa với vách xi măng quá cao, ta không thể bò lên nổi, chân ta không bám được vào những khối đá cứng và trơn đó, vậy là chẳng còn chỗ nghỉ ngơi.
Có lần giận quá ta vờ nằm thoi thóp như chết ở giữa đống bùn thải suốt hai ngày; chúng dân hoang mang đồn đãi đủ chuyện tầm phào, nào là tín hiệu của cuộc chuyển giao trời đất, nào là dấu chỉ của nước non đã đến hồi mạt vận. Cái kinh thành này từng bỏ trống hoặc tan hoang ít nhất năm lần do bọn cướp đến từ phương Bắc. Còn ai nhớ trong những lúc ấy ta có mang lại điềm báo nào không, ngay cả ta, ta cũng không nhớ. Có kẻ còn bày bàn hương án ra cầu đảo, nhưng chẳng có đến một thằng gàn nào chịu lội ra xem ta sống chết thế nào. Lạ thay, đang lúc trời quang mây tạnh thì một cơn gió mạnh nổi lên rồi trời đất đột ngột tối sầm, một cơn mưa đổ xuống như thác lũ. Ta hộc lên một tiếng rồi lặn xuống mất tăm.
Còn hòn đảo ở giữa hồ ư? Mi đứng trên bờ ngó xuống thì thấy đảo có màu xanh mướt mà ngỡ rằng đó là nơi nghỉ ngơi lý tưởng; nhưng thật ra ven đảo là dải bê tông lổn nhổn gạch đá vương vãi; với tuổi già và sức lực đến thời cạn kiệt thì làm sao ta có thể bò lên. Có đôi lần ta gắng sức leo mà không thể, chỉ mang lấy vô vàn những vết rách xước dưới bụng.
Lúc này, bực mình vì bị bọn người trên bờ phát hiện thấy rồi la ó chỉ chỏ, chúng quay phim chụp hình náo động cả vùng, ta quẫy mạnh khiến màu nước nổi lên từng gợn bùn đen tanh tưởi. Sau đó ta tiến sát vào bờ.
Đang khi chầm chậm bơi, ta thấy một con bé lao ra từ chiếc xe taxi vừa đỗ ở khu vực gần hồ, miệng gào to kêu cứu. Ngay sau lưng nó, một gã trai cầm dao la thét truy đuổi. Ta bất lực ngó chúng. Mà kinh dị thay, cái lũ người đang qua lại kia cũng chẳng có ai làm một động thái nào để cứu nguy, chỉ vài kẻ thấy vậy thì lấy vội điện thoại di động ra chụp hình hay quay phim lại.
Con bé trượt chân ngã dúi, gã kia bắt kịp, vung dao đâm điên dại nhiều nhát vào người nó, máu phún ra thành tia. Con bé quằn quại giơ tay che rồi rũ rượi gục xuống. Ta nghĩ, chắc nó chết vào lúc đó.
Gã kia rú lên cười sằng sặc rồi nhảy xuống mặt hồ lội ra về phía ta khi nhác thấy. Không nghi ngờ gì nữa, ta biết gã muốn giết luôn ta.
Một ý nghĩ lóe ra thật nhanh trong trí.
Ừ, tại sao mình không cho gã cái cơ hội này để gã thành bất tử? Mà đây chẳng phải cũng là một kết thúc nhanh chóng tuyệt vời cho ta hay sao?
Ta bơi dấn về phía gã. Vừa bơi, mắt ta chạm vào nỗi hoang mang hiện ra trong mắt gã. Mắt gã long lên ác độc và rồ dại.
Khi chỉ còn cách nhau chừng hai mét, gã khựng lại do dự rồi bì bỏm bước thêm mấy bước. Các ý nghĩ trong đầu ta tê điếng. Ta cảm nhận được cái cảm giác khi lưỡi gươm ngày xưa đang xuyên phá qua lớp mai mềm rồi cắm xoáy vào lưng mình. Miệng ta nếm lại cái vị mặn và tanh của máu chính mình. Cái chết mà ta chờ đợi lâu nay đây rồi. Thằng người nhỏ bé và hèn hạ kia, hãy đâm ta đi! Ta vươn cổ lên. Này, ngay chỗ này, hãy xả dao xuống ngay cổ họng ta đây này.
Gã giơ con dao lên. Trong một thoáng thật nhanh, ta thấy gã tần ngần nhìn lưỡi dao sáng loáng lấp lánh dưới ánh nắng, những giọt máu từ đó nhỏ ròng ròng xuống mặt gã, gương mặt đờ đẫn ướt đẫm bùn nước.
Gã đâm. Đâm liên tục bốn nhát vào ngực, vào bụng của chính mình. Lưỡi dao cắm phập xé toang lớp vải áo, mỗi lần rút ra máu lại phun vọt. Nhát cuối cùng, lưỡi dao lôi ra một nùi ruột trắng xanh. Gã quỵ xuống úp mặt xuống bùn, buông con dao, rồi gượng dậy được, xoay người quay vào hướng bờ hồ, loạng choạng bước đi. Một vệt máu nhỏ dài theo từng bước chân. Gã quỵ xuống lần nữa khi còn cách bờ chừng dăm bước, không gượng dậy. Tay trái ôm chùm ruột trào trước bụng, gã bò lết bằng hai chân và cánh tay còn lại. Lên được bờ, gã bò tiếp ra giữa lòng đường. Đám đông giạt ra tránh chỗ. Gã nằm sấp mặt cách cái xác con bé kia một đoạn. Có tiếng còi xe cứu thương lanh lảnh vọng lại từ xa.
Không một ai quan tâm đến ta.
Ta bơi ra giữa hồ, rồi lặn xuống.
(Trích truyện vừa đang viết Con Rùa Bò Ngang Mặt Đất)