Tôi tưởng là tôi đã quên anh sau hơn bảy tháng anh nhắn cái tin “Anh lạy em, tha cho anh đi, chuyện mình rồi cũng chẳng tới đâu.”
Tôi đau và tự ái im lặng, chấp nhận bỏ cuộc, dù thật sự tôi biết mình khó mà quên.
Thỉnh thoảng tôi vẫn len lén vào trang anh, hồi hộp mở ra, ngắm anh trên màn hình vi tính, những tấm ảnh im lìm, trong các chuyến công tác, vài cuộc vui nào đó bên đường, nhưng với tôi, anh là một khao khát tôi chỉ một lần chạm đến. Ly rượu ngon màu nho ngọt chỉ mới nhấp một ngụm đầu buổi chiều hôm ấy nhưng cứ theo tôi mãi, ngấm vào tôi cơn choáng váng mê lịm của tình yêu. Tôi chưa biết gì nhiều về anh khi yêu anh. Nhưng hễ anh gọi là tôi bấn loạn.
Một ngày kia, tôi thấy hình đám cưới của anh trên mạng.
Tôi thấy anh áp cái mũi cao, đôi môi đẹp, cặp mắt khép hờ lên đôi má cô dâu đầy tình tứ và hạnh phúc. Đêm đó tôi khóc và khó ngủ. Tôi vẫn còn thèm đôi môi ướt mềm lành lạnh đã cuốn chặt môi tôi một buổi chiều chập choạng tháng Tư năm nào.
Vậy mà nửa đêm, sau nửa năm lấy vợ, anh gọi tôi.
Vậy mà tôi, sau chừng ấy ngày tháng tưởng quên, lại lần nữa chạy theo tiếng anh gọi, miễn là anh lên tiếng, tôi luôn cuống quýt.
Và rồi tôi bắt đầu trôi trong vài giấc ngủ ngắn, ăn, uống, đi tiểu, bềnh bồng xa lạ trong tiếng xình xịch mơ hồ của con tàu trên đường ray xa tít tắp. Tôi trôi. Ngày hay đêm tôi không còn để ý. Tôi mong nghe tiếng loa để biết mình đang xích lại gần anh mỗi chút một. Khuôn mặt anh ngày càng gần hơn .
“Khi nào tàu vào ga thì cho anh hay,” tôi nhấp nhổm và thấy hơi khó thở khi nghe tiếng anh nói trong điện thoại. Anh gần quá rồi còn gì. Tim tôi đập mạnh.
Con tàu lăn từ từ vào ga, từng khuôn mặt xa lạ thoáng qua cửa sổ đầy mong ngóng. Rồi tôi chợt thấy anh, cao lớn và thân thuộc như vừa từ một giấc mơ bước ra. Mà không, anh vừa bước ra từ những tấm ảnh tôi thường nhìn ngắm mỗi khi nhung nhớ. Anh khoác chiếc ghi lê bên ngoài cái áo ca rô xanh, tay cầm tờ báo gấp lại đang ngóng tìm tôi kìa, sao trông anh quen thuộc quá chừng. Trong thoáng chốc tôi muốn khóc khi bước ra cửa cho anh nhìn thấy. Chung quanh tôi mọi thứ bỗng mờ mịt như có sương mù che khuất. Rồi chúng tôi sững nhìn nhau với cùng một nụ cười của hạnh phúc tái ngộ. Nếu trần gian nầy lúc đó, nơi nhà ga đó, không còn có ai, thì chúng tôi lẽ dĩ nhiên sẽ ôm chầm lấy nhau, siết chặt nhau. Trời ạ! Nếu loài người lúc nào cũng được sống thả lỏng cho những cảm giác như thế thì kiếp sau kiếp sau nữa tôi vẫn xin được làm người trong những giây phút ấy, dù khoảnh khắc.
Vậy mà chúng tôi chỉ cười với nhau, và trong lúc tôi loạng choạng ôm cánh tay anh thì anh đẩy tôi ra rồi khoác cái ba lô của tôi lên vai, đi thẳng. Cơn hồi hộp của tôi chưa chấm dứt nên tôi lại thấy mình trôi theo anh, sau lưng anh, cho đến khi chiếc xe đậu lại trước một cái nhà, mà tôi đã từng thấy nó trên trang anh.
Đó là căn nhà nhỏ có hai cây trúc trồng hai bên, có vài giò lan treo lơ lửng trước hiên. Đó là căn nhà mà tôi đã nhiều lần nhìn xoi mói để cố hình dung anh đã đi về nơi đó ra sao, trong đó anh đã sống ra sao, hạnh phúc thế nào với người vợ mà anh chọn. Người vợ mà anh chọn, không phải là tôi. Còn bây giờ thì tôi, tôi đang theo sau lưng anh bước vào căn nhà đó với anh. Trong thoáng chốc, tôi thấy mình hạnh phúc.
Vừa bước vào phòng trong anh đã đẩy tôi ngồi trên giường ngủ và nói, “Cho anh hôn cái đã nào, nhớ quá,” cùng lúc đó môi tôi đã bị anh ngậm chặt. Tôi có lại ngay cái cảm giác ướt lạnh của nụ hôn ngày trước, và cả mùi thơm hơi thở anh phả lên mũi tôi, nghe thân thiết vô cùng. Tôi thích thú khua lưỡi chạm vào lưỡi anh như một lời chào tái ngộ của tình yêu. “Cưng đi tắm đi,” anh hối tôi. “Tân hôn của mình mà,” anh lại nói.
Khi tôi đang trong phòng tắm thì nghe tiếng anh kéo cửa trước nhà lại.
*
Chúng tôi đều thèm một tuần tân hôn với nhau, và nếu được như thế chúng tôi không cần lấy nhau để luôn nhớ về nhau.
*
Tôi nói, “ Cái giường nầy anh đã yêu vợ anh.”
Anh nói, “Thì anh cũng đang yêu vợ anh.”
Tôi nói, “Em nhớ anh quá.”
Anh nói, “ Anh cũng nhớ em lắm.”
*
Khi anh cuồng nhiệt yêu tôi, tôi nghe anh rền rỉ rất lâu.
*
Cô ta đã bỏ đi, anh kể chuyện của anh cho tôi nghe. Cô ta bỏ anh đi đã một tháng, cô ta tự ý hủy bỏ hợp đồng hôn nhân, giờ còn cái hôn thú, kẹt cho anh quá.
Hai mảnh đời ghép lại, con cái hai bên đều chống đối, hai bên đều đi đăng ký nhà cửa riêng tư tiền hôn nhân, hai bên đều là hai cái giống thèm khát ái ân khi gặp nhau, cho nên đã lao vào nhau cho thỏa khát, chừng khi cuộc sống dung tục lộ ra thì thấy thâm vốn, thì thấy không ai chịu gánh ai, thì thấy không chịu nổi cách sống của nhau, cô ta đã bỏ chạy. “Anh bức bối quá, anh thấy nhớ em, anh gọi em và không ngờ em bay ra với anh như thế nầy.”
Từ bao giờ, anh thích ngậm đầu vú tôi đến tê rát. Người đàn ông tôi yêu qua mạng mệt mỏi thiu thiu nằm trên ngực tôi trong lúc ngọn gió từ biển sau nhà thổi vào mát lạnh…
Bây giờ thì tôi đang rất gần anh, hai tấm thân trần truồng áp sát vào nhau rươm rướm mồ hôi lạnh, tay anh nắm chặt tay tôi trong lúc ngủ thiếp đi, tôi ngửi được mùi nách anh thoang thoảng nồng, và tôi hít nó vào phổi mình. Cứ thế mà chết luôn thì hay quá.
Trong lúc tôi vo gạo nấu cơm anh chạy ra chợ mua vài món nấu theo kiểu Huế. Cả hai cùng vào bếp và thấy hạnh phúc khi chia sẻ công việc. Anh nấu cho tôi ăn món cá kè hấp sả, mấy càng ghẹ luộc, chả trứng. Chúng tôi cùng uống bia.
Buổi trưa anh lại lột đồ tôi đòi yêu lần nữa, anh là người đàn ông quá sức hấp dẫn và dũng mãnh, anh hay nói “Em sướng không, sướng không?”
*
Nhưng đêm đó chúng tôi không được thỏa thuê bên nhau trên cái giường ngủ nhà anh. Cô con gái gọi điện thoại nhắc anh nên cẩn thận vì ba chưa được tự do. Anh như sực tỉnh vội đưa tôi đến một khách sạn nhỏ gần biển. Tân hôn của tôi lại dời đến một giấc mơ khác.
Cả đêm tôi bị anh nhấn chìm vào những cơn sóng biển. Anh luôn cho tôi nằm trên và luôn miệng hỏi “Em tới chưa, tới chưa?”
Chúng tôi đi ăn sáng ở cái quán tên Roma. Quán rộng rãi và mát mẻ. Tôi có thể thoải mái ngó mông ra dãi cát vàng nhuộm đầy nắng ngoài xa. Tôi thấy thư thái trong người dù những cơn yêu còn làm phía dưới tôi hơi ê ẩm. Sáng nay anh bỗng lên cơn ho liên tục, (tôi còn nhớ đêm qua sau khi ra anh đã ớn lạnh và quấn mền chặt cứng bỏ tôi nằm chơ vơ bên cạnh ), rồi vừa ho anh vừa khạc nhổ xuống nền nhà, vừa hút thuốc liên tục. Người đàn ông cuồng nhiệt mà tôi yêu bỗng dưng biến đâu mất. Bây giờ anh lại đang bắt đầu nói về cô vợ, về câu chuyện của anh, anh hỏi ý tôi, và tôi nói tình cảm của anh em không biết.
Tôi nói tôi không biết nhưng tôi biết anh lấy vợ vì anh cần đàn bà để nấu ăn cho anh, chăm sóc cho anh, và để anh làm tình mỗi đêm khi cần. Một người đàn ông sắp bước vào tuổi lục tuần có còn tình yêu không? Hình như khó bước vào trái tim và cái thành trì bao quanh người đàn ông chừng ấy tuổi. Một người đàn ông hầu như tối nào cũng uống say, trên tay luôn kẹp điếu thuốc, làm tình như bão cuốn, luôn miệng than vãn về cô vợ “ hợp đồng” vừa bỏ đi. Đó là anh mà tôi biết hai ngày qua.
“Em à, hai đứa mình vậy cũng thỏa mãn rồi,” anh nói khi chở tôi chạy loanh quanh thành phố biển. Dường như tôi cũng đã thỏa mãn khi được sống bên anh trọn hai ngày như đôi vợ chồng son. Anh đưa tôi đi ăn các món mà bỗng dưng tôi thấy lạ vì hai đứa cùng thích ăn, như cháo vịt, bún chả bò, đuôi bò. Vì răng đau tôi luôn kêu món chả, anh bực tức trừng mắt trách tôi sao không ăn đuôi bò cho biết cái ngon của nó. Tôi cười hì hì.
*
“Chiều em về,” tôi nói, anh im lặng không nói gì. Tôi soạn quần áo. Giờ thì tôi lại muốn trở về căn nhà nhỏ củ̉a mình. Tôi ngạc nhiên khi thấy tôi đang nôn nóng muốn rời xa anh. Tôi đã có điều mà tôi muốn có? Tôi còn muốn gì hơn ở người đàn ông này, người mà tôi đã nốc đến cạn đáy chiếc ly hạnh phúc?
Anh đứng trong phòng, tôi thoáng thấy mắt anh ướt. Tôi đến gần anh ôm nhẹ và ngước hôn lên môi anh, anh gần như quật tôi xuống giường. Cái giường lò xo rung lên, phát ra tiếng kêu nho nhỏ, tiếng anh cũng rít lên nho nhỏ.
*
Ở nhà ga, anh thận trọng đứng xa tôi để tránh những con mắt có thể là của hàng xóm hoặc người quen vợ chồng anh. Chúng tôi tránh nhìn vào mắt nhau, cho đến khi tiếng loa thông báo hành khách lên tàu thì anh vội vã cuối xuống hôn trên mắt tôi. Nụ hôn lạnh ngắt.
Tôi nhìn ra xa, phía biển, phía sau lưng anh, biết rằng sẽ không còn tiếng gọi nào dành cho tôi nữa…
7. 2011