Thi sĩ
tôi đứng một chân trên mặt đất đọc tuyên ngôn cho loài người về tính thù hận, ghen tương, đố kị vân vân. bè lũ thiên nhiên vang dậy vỗ tay reo. những lời ca ngợi từ đất đá cỏ cây sông núi biển trời dành cho tôi không diễn dịch được bằng ngôn ngữ con người>>” />
tôi ngồi xếp bằng trên mặt đất (có đào một hố dưới mông cất dấu nỗi niềm riêng tôi phải đa mang!) rao giảng về tình thương yêu và lòng độ lượng từ bi. những vương quốc khoa học văn minh rầm rộ biểu dương tôi như là một anh hùng
riêng tôi biết rất rõ tôi chỉ là một gã làm thơ và những gì tôi viết xuống là nguồn cơn chiêm bao. có điều tôi có những cơn chiêm bao khống chỉ dùm thiên hạ con người
huân tập từ vô lượng tiền kiếp tôi vươn vai ưỡn ngực nhìn tôi trưởng sinh và hư hoại từng giây phút sát na. tôi suy tôn tôi và tôi hạ bệ tôi trong vai trò chứng nhân lịch sử đất nước nhân loại chúng sinh trần gian
khi vòng vương miện bị lũ rồ giở trò cướp giật dấu diếm. gã thi sĩ lê chân đi về cuối một chân trời đã dự báo trong những trang kinh còn chôn dưới lòng những đại lục bên kia địa cầu
bè lũ thiên nhiên trầm thống khóc râm ran tưởng tiếc người thi sĩ chẳng tài hoa mà cũng đành mạng bạc. nhưng bè lũ thiên nhiên đã chẳng biết rằng làm sao mà một kẻ bạt mạng lại có thể thành người mạng bạc!!!???
những vương quốc khoa học văn minh treo cờ rũ để tang tên làm thơ khuynh loát còn sống giữa ba đào rừng rú man khai không có computer và internet để gửi email nói về sự còn sống của một Người Thơ
bởi đó, về sau con người sẽ không còn dùng bất cứ một dấu chấm nào sau chữ cuối của một câu văn bài văn, một câu thơ đoạn thơ hay một lời phân ưu trong các trò quan hôn tang tế. sự thể sẽ kéo dài cho đến khi nào gã thi sĩ trở lại cùng “trần gian con người” và ban phép lành hay đọc vào không trung một thời kinh xá tội
Bài hát cho những con chuồn chuồn
trong những sợi nắng còn ẩn hơi sương từ đêm hoa quỳ mặt trời nghiêng ngại ngần dấu mặt
em trải vạt tóc thiên thâu cho trôi về cõi khuất
tiếng kèn trombone u u như tiếng hú của lũ người tiền sử gọi nhau về làm cuộc lễ tế thần trong các hang động thâm nghiêm
loài dơi cất cánh bay mù trong bình minh câm
tiếng đập gió nhịp nhàng không làm xao động được những vòm cây lá đang hồi ngủ muộn
tiết tấu em từ hơi thở rất riêng
tôi còn lại một bàn tay để làm bí tích
mặt đất dâng cao và dâng cao
loài người lững lơ bay vào những cõi vô cùng
từ lòng biển thẳm còn tiếng gọi hung hãn phấn khích
người trombonist hụt hơi mười ngón tay rớt rơi trên con đường
sạn đạo
chiếc lưỡi đỏ quấn vòng quanh cổ
làm chứng cho một mùa đông đã xuôi tay
trước Union Station, nhiều người đã dùng sơn xịt đầy mặt tượng tên thực dân Columbus
và dưới chân tượng vẫn những vòng hoa từ lũ ngu muội điển hình
cánh rừng màu sắc được phân chia tuyệt vời bởi nhánh đêm
những con chuồn chuồn chập chờn bay và bay
tìm lũ dơi mù để nói lời vĩnh biệt
vĩnh biệt ánh sáng và vĩnh biệt đêm
còn lại là Một Ngày Trắng
TRẮNG
tôi thắp một nén nhang một ngọn nến một cõi lửa và một điếu buồn
ở sợi khói còn ẩn mật chút phép lạ cuối cùng
từ một đấng toàn giác đã bị đày đến Vô Tăm Xứ
bằn bặt không hành trạng
tôi tìm tôi hút vời tầm mắt canh thức
còn nắm bắt nắm bắt vô vọng vạt tóc em
đang bay giữa muôn triệu cánh chuồn chuồn
với ức tỉ sắc màu
không cảnh giới
cuộc truy nguyên tiếp diễn qua nhiều thiên niên kỷ
bầy cá vô danh còn bơi ngược trước cổng biển lớn
tôi vác tình yêu em trên hai vai
và đi lần theo bóng TÔI
là đi lần theo BÓNG TỐI
thả những hạt ánh sáng còn ẩn hơi sương tận đêm hoa quỳ mặt trời ăn năn ăn năn
tôi quá quan về bên kia biên tái của vũ trụ
còn để lại lời nhắn viết trên tấm da người
rướm máu
xin nhắc em về một totem tôi đã cất dấu trong trái tim riêng
có hình dạng những chiếc bong bóng đứt dây và bay
đừng trách loài dơi đã không nhìn ra ánh sáng đang chan hòa trong những hạt sương đêm trên những cành lá ban mai
cũng đừng trách lũ chuồn chuồn đã không nhìn thấy hơi sương ẩn trong những sợi nắng đêm hoa quỳ
trên tầm mắt của ý thức vô thức
lũ dơi đu người vào đêm và suy tôn niềm ngưỡng vọng tuyệt vọng vào một hư thể ảo thẳm
riết róng những hồi chuông vang lại bên kia bờ giác ngộ
hai bàn tay chắp che chiếc cằm râu đã bạc màu tuyết giá những mười năm hai mươi năm ba mươi năm
tôi để lại trên bờ đôi dép sứt quai
em hãy mang vào sẽ tìm thấy tôi ở hiện tiền quá khứ
và tương lai
(nhớ dõi theo đàn chuồn chuồn vạn sắc)
Virginia Jan.02 .2005
“khóc râm ran tưởng tiếc người”
“tuyệt vọng” “riết róng những hồi chuông vang”