(Tặng Nguyễn Tấn Cứ. Viết nhân đọc hai bài thơ của tác giả)
Gã trai vô danh
hiện lên từ những bài thơ buồn vật vã
tôi nhìn thấy đốm lửa lập lòe đầu điếu thuốc
đôi mắt ưu tư gã xót quê hương
Gã hôn từng đêm vô vọng
phố vắng phất phơ quang gánh rong ruổi nghèo
gã khóc từng đôi môi chín mọng
em chào mời, mình vui bằng sầu muộn đi anh!
Gã lang thang trong mưa
tuôn nước mắt cùng trời trên lối mòn không thoát
viên đạn tự thân rời họng súng chiến tranh
rơi xuống đất đen, hay quay lại bắn mình tan nát?
Chẳng thể thoát, gã đi tìm những giấc mơ hiệp sĩ
xoa dịu tình nhau, hy vọng rải xóm nghèo
gã tan tác giữa những tình yêu xanh mướt
cứ hồn nhiên ,em rắc giữa đời buồn.
Gã trai vô danh
một sáng hiện lên từ màn hình bóng ảo
vẽ quê nhà hiển hiện những nỗi đau
một sáng hiện lên trước mắt tôi
tình yêu đàn ông đích thực
khi lập lòe đốt thuốc
gã câm lặng suy tư…
18.7.2009
Quê hương mình có thất lạc không anh?
(Tặng NTC)
Quê hương mình có thất lạc không anh?
Vẫn bến sông xưa con đò chờ nắng
Bay lả bay la rợp trắng cánh cò
Đêm trăng thanh vẫn chờ nhau dưới tán dừa êm tỏa
Vẫn quê nhà âu yếm mối tình ai
Mình chẳng thể thất lạc nhau giữa quê nhà muôn thuở
Chỉ nỗi đau nghèo hèn xé nát trái tim anh
Nỗi đau cúi đầu trước muôn vàn thế lực
Nỗi đau bầy đàn vô cảm trước quê buồn
Quê hương làm sao thất lạc
trong tim?
Chỉ nỗi đau chưa yêu quê hương nhiều hơn thế nữa
Chỉ nỗi buồn sao còn lắm mảnh đời đáng xót thương
Và nỗi hổ thẹn quay mặt đi trước bao điều hổ thẹn
Thi sĩ ơi
nhiệm vụ muôn đời người cầm bút
là cất lên những tiếng ca buồn
là cảnh tỉnh những nỗi đau đời chưa bao giờ dấu diếm
gọi con người đừng vô cảm, đừng ớn hèn.
Thi sĩ
là kẻ
chưa bao giờ thất lạc giữa quê hương.
22.9.2009