Nguyễn Hồng Nhung – Đêm đọc thơ Chân Phương

(Đọc “Lại sinh nhật blues” của Chân Phương)

Người ta thường bảo: đêm đen

Đối với tôi, đêm nay màu trắng. Có thể con người càng thức, đêm càng trắng, với miên man hồi ức và trầm ngâm suy tưởng.

Thơ Chân Phương tôi nhận được đêm nay cũng màu trắng. Không biếc xanh ý tưởng, không phác thảo tinh nghịch sắp đặt chữ cái như mọi khi, phù thủy tiếng Việt đêm nay cùng tôi bạc trắng một màu đêm, trả chữ về với độ sâu của đất, đời như thể biết rằng: cây càng cao tuổi, rễ càng sâu, đấy là độ sâu của nước mắt.

“hốc mắt
có hơn gì vỏ sò vỏ hến ngập mưa”

Bạc trắng những chân trời lặp đi lặp lại của kiếp người trong vũ trụ, mọi ghê gớm cũng như mọi cái tầm thường đều “điệp trùng sỏi sạn”, bạc trắng những ngộ nhận đời thường, khi thực chất đời chỉ là màn sân khấu, trong đó con người “độc diễn, độc xướng, độc ngâm”.

Lãng tử Chân Phương giống tôi đêm nay, trong một giấc mơ phù du bắt buộc, quay lại hình hài hạt cát phơi mình trên triền đá bên bờ biển, dù nắng đẹp muốn ve vuốt an ủi, nỗi độc thân trần trụi vẫn không thể che dấu nổi,
bởi nhận ra: Dục vọng và ảo giác – hào quang duy nhất tạo nên đời.

Bài thơ này của Chân Phương là màn sương mỏng ánh hào quang lóng lánh, buồn bã làm sao, đau đớn làm sao, phủ trên những vòm cây bát ngát lúc chiều tà, hoặc trên mặt biển tím ngắt hoàng hôn, hoặc long lanh bảy sắc cầu vồng, chiếu xuyên qua tấm màng nhện khổng lồ giăng trên lối đi của ta giữa cuộc đời, khiến ta sững lại và tự chua xót: cái gọi là đời đây ư?

Dục vọng và ảo giác

     dật dờ
     theo các ngọn triều xa lạ
     cứ mê sảng thì thào lời dâu bể
     trước sự mù lòa của chính mặt trời

     có phải
     dục vọng là tiếng gọi
     còn mãi âm vang
     giữa những giao hưởng mù khơi
     hay đó chẳng qua
     tràng cười ngán ngẩm của ảo giác
     khi tình cờ bắt gặp
     giữa bọn dã tràng mông muội
     tên tuổi em và tôi
     trôi giạt
     với bọt thời gian

     xa dần
     mọi bãi bờ sương khói ?

Nhưng thiếu được chăng tiếng gọi của dục vọng mãi âm vang giữa giao hưởng mù khơi này? Bởi sự mù lòa của chính mặt trời?

Bài thơ này của Chân Phương là phút mặc niệm thầm kín trên bờ vực thẳm duy nhất, là ý nghĩa đời sống của ta: đời là bể khổ – như đức Phật từng dạy- đấy là cơn đau đớn quằn quại đến mức tưởng chừng chỉ là “tràng cười ngán ngẩm của ảo giác”, cơn đau khao khát vươn tới niềm hạnh phúc, hạnh phúc sống.

Không có cách khác.

Đêm sẽ mãi mãi bạc trắng và nước biển sẽ mãi mãi mặn như nước mắt.

Bài thơ “Tự họa” là một chân dung hiền dịu Chân Phương. Một lãng tử đang muốn về già.

Những hình ảnh so sánh, cách dùng tính từ trạng từ rất sinh động, rất lão luyện quen thuộc của Chân Phương khiến thơ của anh lúc nào cũng duyên dáng. Chân Phương là lãng tử vì sự duyên dáng mặn mà này.

Tôi thích câu thơ này:

               “ lăn tăn sóng nước buồn
     cuối khúc sông phiền muộn
     ơ thờ hai cánh tay
     treo lõng lơ mười ngón”

hoặc:

             “ phất phơ trên mấy cột buồm
     lá cờ hai màu của thi nhân

     xanh hơn biển
     trắng hơn quên lãng”

(Summertime blues )
Lãng tử ơi thêm một lần hội ngộ, như anh nói: giai nhân cùng lãng tử cần thưởng thức đời trước lúc hoàng hôn… 

Chỉ có thể thưởng thức màu trắng bạc phếch dần của đêm, và độ sâu đen thăm thẳm của linh hồn đất trong niềm vui Chữ mà thôi.

Không có bất cứ một cứu cánh nào khác dành cho con người.

(26.09.2009)
                                              

                                                                       

 

 
LẠI  SINH  NHẬT  BLUES

         CHÂN  PHƯƠNG

 
1 LẠI SINH NHẬT BLUES

                 hốc mắt
                 có hơn gì vỏ sò vỏ hến ngập mưa

                 trôi nổi mấy chân mây cũ

                 ký ức rong rêu
                 điệp trùng sỏi sạn

        sóng từng đợt thất thanh
      trên tam cấp hư không

      trước biển vắng
      treo tấm màn sân khấu

  độc diễn
    độc xướng
      độc ngâm

 

2 DỤC VỌNG VÀ ẢO GIÁC

     dật dờ
     theo các ngọn triều xa lạ
     cứ mê sảng thì thào lời dâu bể
     trước sự mù lòa của chính mặt trời

     có phải
     dục vọng là tiếng gọi
     còn mãi âm vang
     giữa những giao hưởng mù khơi
     hay đó chẳng qua
     tràng cười ngán ngẩm của ảo giác
     khi tình cờ bắt gặp
     giữa bọn dã tràng mông muội
     tên tuổi em và tôi
     trôi giạt
     với bọt thời gian

     xa dần
     mọi bãi bờ sương khói ?
3 TỰ HỌA

     trắng một góc trời xa
     hơi mưa thoảng nhạt nhòa
     trên trang đời quạnh quẽ
     mấy chục năm trôi qua

     lăn tăn sóng nước buồn
     cuối khúc sông phiền muộn
     ơ thờ hai cánh tay
     treo lõng lơ mười ngón

     tơ chùng bên phím bụi
     cỏ mọc hoang quanh nhà
     khoảnh khắc dài bất tận
     trong gương lạnh nhìn ra

     hàng mi viền quên lãng
 mái tóc nhuốm phôi pha
 con mắt tròn vô vọng
 thánh thần hay quỉ ma ?
4 Summertime blues  

     từ hè này qua hè khác
     các cụ bách bộ trầm ngâm

     áng mây lạc đề thơ thẩn
     sóng với cát vô tâm

     cặp tình nhân xếp ghế cuốn khăn
     như những nghi thức cuối cùng

     phất phơ trên mấy cột buồm
     lá cờ hai màu của thi nhân

     xanh hơn biển
     trắng hơn quên lãng
5 HẬU NGŨ THẬP

      lũ hàng quán hậu-ngũ-thập
      mấy góc phố hậu-ngũ-thập

      chai rượu hậu-ngũ-thập
      ấm trà hậu-ngũ-thập

      những bãi bờ hậu-ngũ-thập
      dăm hẹn hò hậu-ngũ-thập

      cái hình dung từ
      trung thành không kém
      vầng trăng với đồng hồ

   HẬU-NGŨ-THẬP

      dù sao
      cũng khá hơn

  HẬU-THẤT-TUẦN

   hay  HẬU-TRĂM-NĂM…

Ý kiến

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.